Quyển 2 - Chương 20

Edit: Minh Minh

Ngải Tình đưa một xuất đồ ăn nhanh cho Inin, đi qua mở cửa, ra hiệu Grunt vào phòng.

Tòa bộ quá trình hai người đều không lên tiếng nói chuyện.

Đóng cửa lại, chàng trai bên kia mệt mỏi tháo kính mắt ra: “Nói cho tôi biết, chị cô đi đâu rồi.”

“Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh ư?” Ngải Tình đặt đồ ăn nhanh lên bàn.

“Ngải Tình,” mắt anh khóa chặt vào cô, “Nói cho tôi biết.”

Người đàn ông này…

Cô nhớ lần đầu tiên thấy anh ta là ở sân bay Quảng Châu. Khi đó đánh giá của cô cho anh ta là, nhìn như con gái, nhất là sau khi lấy kính xuống, bất kể ba trăm sáu mươi độ nhìn chỗ nào trên mặt cũng giống gương mặt con gái hơn. Sau lại ở KTV, anh ta không ngại mà vạch trần thân phận từng là tuyển thủ thể thao điện tử của cô, sau nữa, tầm khoảng một tuần, anh ta và chị cô bước vào trạng thái mập mờ kéo dài nhiều năm.

“Chị ấy về nước rồi.” giờ nhớ lại, đúng là thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức giống như mối tình trước đây của mình với Solo thuở thiếu thời vậy, “Nếu muốn nói chuyện với chị ấy thì tự về nước mà liên lạc.”

Cho nên, chị cô nói rất đúng.

Chuyện tình cảm, không ai có quyền nhúng tay vào.

Bởi vì tất cả ân oán gút mắc chỉ có người trong cuộc và ông trời mới rõ.

Grunt đeo kính lại, không nói gì nữa, cứ thế đi luôn.

Thật sự là không nói thêm một câu dư thừa nào.

Cô ngồi cạnh bệ cửa sổ, trước mắt là toàn bộ cảnh đêm của thành phố này, mười phút nữa có cuộc gọi họp bàn với Solo. Anh bắt máy rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đang tán gẫu, có đội trưởng của Dota đang thi đấu ở châu Âu, đội trưởng của LOL đang thi đấu ở Nam Kinh và vài huấn luyện viên ở nhiều hạng mục khác nhau.

“Tôi Ngải Tình đây,” Cô lấy miếng khoai tây tiếp tục ăn, “Xin lỗi, bên này hơi chênh lệch thời gian.”

Đám người cười cười.

Có người hỏi: “Nghe nói cô bị Bảo Na điều đi đột xuất, bay đến chỗ StarCraft rồi hả?”

“Ừ, không chút nương tay,” Ngải Tình phàn nàn, “Hai tháng trước thống nhất làm hộ chiếu, anh ấy chỉ nói lấy đi phòng trước lỡ có việc, nào ngờ nào ngờ, ông chủ của chúng ta càng ngày càng xấu tính.”

Đám người nói chuyện không đâu vài câu mới bắt đầu chính thức họp bàn về chiến lược thi đấu.

Thành tích của SP luôn rất khả quan, nhưng những hạng mục liên qua đến K&K không nhiều, hai trò quan trọng ở hiện tại là StarCraft và “Mật Thất”, mà “Mật Thất” vẫn chưa chính thức đi đấu ở Trung Quốc, nên người có thể thực sự thấy biểu hiện của K&K chỉ còn Ngải Tình. Mà cô lại là quản lý quan trọng nên rất tự nhiên trở thành người cuối cùng nêu quan điểm.

“Bên tôi hôm nay vừa kết thúc thi vòng loại, hai tuyển thủ của K&K, một người là quán quân khu vực châu Âu năm ngoái, được đi thẳng vào vòng 1/16, người còn lại là quán quân Trung Quốc năm ngoái, bị loại ở vòng bảng.”

Solo hơi bất ngờ: “Grunt đυ.ng phải ai?”

“Tatami.”

“Thế thì không may thật,” ngữ điệu Solo hơi tiếc nuối, “Người này là tuyển thủ có thành tích ổn định nhất, từ trước đến nay luôn giữ vững trong top 3.” “Đúng vậy… có hơi thiếu may mắn.” Cô trả lời.

Nếu không xảy ra chuyện với chị cô, tính theo điểm trên bảng xếp hạng của Grunt thì cũng chỉ có thể thua mà thôi.

Hai người trao đổi như bình thường, xong xuôi, cả đám người nhao nhao rời khỏi cuộc họp qua điện thoại, một trận ồn ào náo nhiệt chào tạm biệt lẫn nhau, nhưng cô vẫn luôn online, lát sau mới lên tiếng hỏi: “Solo?”

“Ừ.” Qủa nhiên anh chưa đi, mỗi lần họp qua điện thoại anh đều là người thoát cuối cùng.

“Hôm qua…” Cô do dự không biết có nên hỏi hay không.

“Hôm qua em uống nhiều quá,” Anh nói tự nhiên, cũng biết cô muốn hỏi cái gì, “Lúc anh gọi đến em đã say lắm rồi, không ý thức được lời nói của mình nên không họp nữa.”

Cô ồ một tiếng: “Thế… là anh kêu phục vụ khách sạn lên?”

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát.

Cô hồi hộp chờ đợi, suy nghĩ xem đáp án của anh sẽ là gì.

“Không ngờ em say đến vậy,” cô bất ngờ khi Solo không trả lời thẳng, “Không nhớ gì hết cả ư?”

“Vâng,” Cô rõ rồi, “Thế thì thôi, không nói nữa, đi đi, chúc anh hôm nay bận đến mức không có thời gian ăn cơm.”

“Ừ.” Anh cười.

***