Chương 14: Hôn ( hơi h)

Nghe lời nói nghẹn ngào này của Vãn Vãn Phong Trì cười ra tiếng, nụ cười của anh bao hàm sự xung sướиɠ, có chút điên cuồng, chút thỏa mãn, những cảm xúc đan chéo ấy khiến Tiểu Vãn không thể lý giải được, nhưng mạc danh có chút sợ hãi. Anh cố nén nụ cười điên cuồng của mình lại, nhẹ giọng nói khẽ bên tai cô:

- Tiểu Vãn không phải sợ ,hiện tại chưa phải lúc, bé con nhà ta còn quá nhỏ, quá yếu ớt.

Anh vừa nói, bàn tay vừa vuốt nhẹ đôi môi hồng chúm chím của cô, ban đầu chỉ là liếʍ mυ"ŧ gặm cắn bên ngoài, rồi từ từ chiếc lưỡi anh mạnh mẹ cậy ra đôi môi ấy, công thành chiếm đất quét sạch khoang miệng cô.

Đây là lần đầu anh tiến sâu thế này, trước đây anh cũng hôm cô nhưng chỉ hôm bên ngoài nhẹ nhàng mà khắc chế, khác hẳn với nụ hôn đầy mạnh mẹ, chiếm hữu và chút dục này.

Anh hôn như muốn nuốt hẳn cô vào, ăn cô nhập bụng, không biết nụ hôn này diễn ra bao lâu, cô bé như tưởng mình sắp không thể thở nổi vì thiếu dưỡng khí thì anh mới bằng hơi thỏa mãn mà buông cô ra , kéo theo sợi chỉ bạc ái muội.

Anh hơi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng hé mở hoi hổn hển do thiếu dương khí, nhẹ vuốt khóe mắt ửng đỏ mông lung hơi nươc như bị khi dễ thảm lắm của cô. Chung quy anh vẫn rất thương tiếc cô gái nhỏ của mình mà không hạ thủ được.

Phong Trì nhịn lại dục hỏa đốt người, thở nhẹ 1 tiếng nói:

- Thôi, nay chúng ta đến đây thôi, Vãn Vãn nhà ta còn bé quá

Nói rồi, anh nhẹ nhàng mở khóa xích tay, xích chân cho cô, nhìn cổ tay hơi đỏ lên của cô do dãy dụa lúc nãy cọ sát với xích bạc mà tạo thành, dù những chiếc còng đó được anh bọc bằng nhung mềm rất kỹ, anh thầm đau lòng nhẹ nhẹ xoa cổ tay cho cô, hỏi:

- Em có đau không?

Tiểu Vãn đang mơ màng sắp ngủ, đọt nhiên nghe thấy câu hỏi đó của anh, dù nãy không thấy đau nhưng bây giờ anh hỏi khiến cô cảm thấy thân dưới mình hơi đau, cô rầu rĩ hơi mang ủy khuât nói:

- Đau, bên dưới đau

Nghe câu trả lời của cô gái nhỏ, anh bật cười, vừa bế cô tiến phòng tắm vừa nói:

- uhm, Thế để ta tắm cho em, rồi ta sẽ bôi thuốc cho cái tiểu hu*t bé nhỏ này nữa nhé.

Tiểu Vãn không nghe rõ anh nói gì chỉ mơ màng ứng thanh, rồi chìm dần vào mông đẹp lúc nào không hay. mặc kệ anh lộn xộn trên người cô, nay cô bé đã quá mệt mỏi lắm lắm rồi