Chương 5: Cuộc gặp định mệnh

Bình thường hắn sẽ không muốn quan tâm mà lái xe đi hoặc gọi cho cái xe cứu thương rồi đi luôn, nhưng hôm nay có thể là do hắn vừa giành được miếng đất phía tây thành phố, cũng có thể là hắn vừa chặt được tay của tên ngáng chân hắn, nên nay tâm trạng hắn cực tốt, lại nghe là 1 đứa trẻ nên hắn cũng thấy khá hứng thú, hắn tự mình xuống xe, dạo bước đến chỗ bé gái.Đến trước cô bé, đứng trước thân hình yếu ớt nhếch nhác, nhỏ bé ấy, nhìn khuân mặt nhỏ xinh xắn, dễ thương, tỉnh xảo ấy, đôi môi anh đào nhợt nhạt tím đi cù lạnh,hắn thấy mỗi ngũ quan, mỗi đường nét ấy sinh ra như để làm riêng cho hắn vậy, đều phù hợp với khẩu vị của hắn, cộng thêm mùi kí©h thí©ɧ của máu tươi. Chưa bao giờ tim hắn đập nhanh như vậy, máu hắn như sôi trào, mắt hắn đỏ lên vì hưng phân, trong trí óc hắn có 1 thanh âm như sôi trào: " của ta" "của ta" " phải chiếm lấy", " giữ lấy"

Và hắn cứ làm theo con tìm mách bảo, hắn bế cô bé vào lòng, bước nhanh vào xe, nói vơi tài xế và trợ lý ngồi ghế phụ: - Về biệt thự, tra nguồn gốc của cô bé, gọi bác sỹ đến.

Xe lái về biệt thự của hắn ngoại ô,

Hắn bế Tiểu Vãn xuống xe, mang cô bé đặt lên giường hắn, đắp chăn cho cô, đôi ngũ bác sỹ đã đợi sẵn vội tiến vào kiểm tra cho cô, sau 1 lúc bác sỹ vội cắm kim truyền dịch cho cô bé, và sát thuốc băng bó. Cũng kính báo cáo với hắn:

- Ngũ thiếu gia, tiểu thư có nhiều vết chày xước ở đầu gối và bàn tay, vài vết bỏng nặng, chịu hàn khí xâm nhập và kinh hách quá độ, chúng tôi đã tiêm thuốc cho tiểu thư, nên cho tiểu thư dưỡng thương, tẩm bổ , điều trị 1 tháng và tránh nước tiếp xúc với nước nơi bị bỏng, mai tôi sẽ đến để kiểm tra lại cho tiểu thư.

Phong Trì nghe bác sỹ nói vậy, anh thoáng nhíu mày, trầm ngâm 1 lúc gật gật đầu, bác sỹ hiểu ý lui ra và đi báo những thứ cần lưu ý cho quản gia.

Phong Trì đi đến bên giường, nhìn Tiểu Vãn, anh nhìn khuôn mặt nhem nhuốm của cô, định bế cô đi tắm, nhưng nhớ lại lời bác sỹ dặn, anh khựng lại hành động. Đi vào phòng tắm giặt ấm khăn ra lau mặt cho cô. Lau lau khuôn mặt trắng nõn mềm mịn của Tiểu Vãn hiện ra, Phong Trì thoáng cứng đờ tay, anh nhẹ nhàng chạm chạm, niết niết vào khuôn mặt cô gái nhỏ, nhưng mới niết 1 tý mà đã có vệt đỏ rồi. Phong Trì đành tiếc nuối ngừng tay.

Đúng lúc này, lông mi Tiểu Vãn rung rung, mắt cô mở ra, khuôn mặt ngây ngốc mờ mịt của cô chạm trúng ánh mắt thẳng lăng của Phong Trì, bỗng anh thấy anh đúng là cầm thú mà, cô gái nhỏ mới 7, 8 tuổi thôi, bé còn đang ốm nữa, mới là lần đầu gặp mặt giữa anh và cô, thế mà anh có thể nổi ra phản ứng được.