Chương 8: Em từ giờ sẽ là của ta

Khi Phong Trì bước vài phòng, thấy tiểu Vãn đã tỉnh từ bao giờ, anh nhẹ bước đến ngồi giường cô: " Chào em, em nhớ em tên gì không?"

Tiểu Vãn hơi rúm người lại vì sợ, nhưng vẫn trả lời lý nhí:

" Tiểu Vãn"

" Tiểu Vãn sao, Chào em, em cũng hẳn biết nếu không có ta, thì em đã chết trong hẻm vào đêm qua. Ta đã cứu em 1 mạng, vậy ắt hẳn em nên là của ta chứ, phải không" Phong Trì nói bằng giọng điệu không đúng cự tuyệt.

Tiểu Vãn không hiểu lắm, thấy điều anh nói có gì đó sai sai, nhưng mà không đợi cô bé suy nghĩ kỹ lại, giọng nói anh đã đánh gãy suy nghĩ của cô.

" Tiểu Vãn, ta không muốn biết em đã trải qua những gì, nhưng giờ, em sẽ thuộc về ta, tính mạng em, thân thể em. Người thân của em chỉ còn ta, ta sẽ đối xử với em tốt nhất, sẽ cho em những thứ tốt nhất của ta."

" Từ giờ em tên Phong Tiểu Vãn"

Nói xong câu ấy anh nhìn Tiểu Vãn, trong mắt sự điên cuồng vui sướиɠ như muốn tràn ra, xoáy đến trong mắt như muốn hút lấy cô bé.

Tiểu Vãn ngẩng đầu ngơ nhìn anh, không thể hiểu được cảm xúc của anh, như vẫn theo bản năng gật gật đầu.

Từ đó, 1 sợi dây định mệnh vô hình liên kết 2 còn người lại với nhau.

3 Năm sau.

Trong căn biệt thư nguy nga mà tráng lệ, những tia nắng ấm áp len lỏi qua bức màn dầy nặng để mà nhảy nhót đến gần 2 con người ngủ say trên chiếc giường mềm mại, cao cấp. Người đàn ông đã 25 tuổi, khuôn mặt góc cạnh , chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng gợi cảm, một khuôn mặt tuấn tú không góc chết mặc chiếc áo ngủ tơ tằm màu đen. Nằm gọn trong l*иg ngực người đàn ông, là cô bé 10 tuổi, mặc chiếc váy ngủ hồng nhạt, làn da non mịn trắng nhợt, ẩn ẩn thấy được cả mạch máu, thân hình nhỏ bé, mái tóc màu nâu hạt đẻ hơi xoăn nhẹ dài đến lưng xõa tung sau gối, khuân mặt non nớt chiếc môi anh đào chúm chím đang mấp máy như lẩm bẩm gì đó, mắt hạnh nhắm chặt, hàng mi dài cong, dù khuôn mặt còn nhiều nét non nớt ngây ngô, nhưng chắc chắn khi lớn lên sẽ trở thành 1 cô gái bế nguyệt tu hoa.

Phong Trì tỉnh dậy, anh ôm cô gái nhỏ, hít 1 hơi thật sâu trên hõm cổ cô, thơm thật mạnh vào má Tiểu Vãn, 1 lưu trình đầy quen thuộc mà sáng nào anh cũng làm .

Cậu bé của anh đã Chào cờ buổi sáng, anh lại cọ cọ vào giữa 2 đùi con mèo nhỏ của anh, trằn trọc 1 lúc hết thơm má, thơm cổ, cắn mèo nhỏ từ đầu đến chân, nhiều lúc anh suýt mất khống chế muốn xuyên thẳng vào bức tường thành ấy, nhưng lý trí đã kéo anh lại, giờ chưa phải là lúc, cô bé còn quá nhỏ, quá yếu ớt, sẽ không chịu nổi, anh phải cải tạo cô từ từ, nhanh thôi, ngày mai cô bé tròn 10 tuổi cũng nên là khoảng thời gian tốt mà anh đã định ra khi tham khảo các chuyên gia bác sỹ hàng đầu, mấy năm này anh đã cố gắng điều trị cho cô để cơ thể cô khỏe mạnh, thích hợp nhất. Mà, anh cũng sắp xử lý xong gia tộc đã diệt nhà họ Giang của cô bé. Tiện lúc ấy anh sẽ song hỷ lâm môn luôn 1 thể