Chương 12:

Chu Quốc Quân là người dẫn đội lần này đến thành phố Lạc Hồ hộ tống một nhóm người quan trọng rời đi đến phía Bắc, chỉ là trước khi đến bọn họ không ngờ được thành phố này sớm đã thất thủ, lượn lờ ngoài đường là những người lây nhiễm hoàn toàn không có ý thức.

Khu biệt thự nhóm người này sống nằm ở ngoại ô thành phố, bọn họ muốn đến đó phải đi xuyên qua thành phố rồi khi trở ra phải một lần nữa đi ngược lại.

Vốn ban đầu dự tính còn có thể để người sống sót trong khu biệt thự này hưởng lợi một chút nhưng Chu Quốc Quân không ngờ lại đem hại đến, hắn ta chẳng thể làm gì mà nhanh chóng đưa người rời đi.

Lúc vào thành phố bọn họ có thể theo đường khác đến nhưng lúc rời đi bọn họ buộc phải đi qua trạm thu phí. Không may mắn như Giang Hạo có Trần Ngang là người từ thôn nhỏ ra nên biết đường món đi ra, bọn họ mạnh mẽ xông qua trạm thu phí với thương vong nặng nề.

Một thuộc cấp của hắn ta thấy tình hình không ổn thì gọi đàm đến xin lệnh " Thượng Tá! Xin hạ lệnh sử dụng súng máy!"

Qua cửa sổ xe, hắn ta nhìn thấy từng đàn người lây nhiễm đang không ngừng vây lấy đội xe, số người bọn họ cán dưới bánh xe bọc thép không biết đã đạt đến con số bao nhiêu rồi.

Mặc kệ lời can ngăn của một phụ nhân được hộ tống bên cạnh, hắn ta lãnh ngạnh hạ lệnh " Sử dụng súng máy!"

Cấp dưới kia vội đàm cho đồng đội lấy súng máy ra xả đạn hàng loạt vào bọn người lây nhiễm, dưới tác động của vũ khí hạng nặng, bọn họ quả nhiên mở ra được một con đường thoát thân.

Nhưng ngay khi bọn họ vừa thở phào một hơi thì những cái xác người lây nhiễm nằm bất động trên đất đột nhiên bện lại với nhau như cuộn len rồi những móng vuốt sắc nhọn như trợ lực bắt đầu đẩy cơ thể nặng nề kết hợp từ xương thịt của chúng bắt đầu đuổi theo bọn họ, phụ nhân kia tát hắn ta một cái thật vang, sắc mặt bà ta tái xanh nghiến răng căm phẫn mắng hắn ta.

" Các người bảo vệ chúng tôi vậy đó à!? Rốt cuộc các người là chuyên gia hay chúng tôi là chuyên gia!? Ban đầu nghe tôi thì có phải thứ quái vật này không sinh ra rồi hay không!"

Ánh mắt Chu Quốc Quân thoáng trầm xuống, hắn ta không để ý người đàn bà này quan trọng như thế nào với quốc gia mà tóm lấy cái cổ thanh mảnh đã cố che đi nếp nhăn kia.

" Nếu các người là chuyên gia thì ra ngoài gϊếŧ bọn chúng cho tôi xem!"

Nhìn phụ nhân này đang không ngừng giãy giụa trong tay mình, hắn ta thoáng buông lỏng tay, nói " Người của tôi vì bảo vệ các người mà mất phân nửa, các người nói tôi vì bảo vệ các người an toàn đến thủ đô thì cái giá như vậy đáng không!? "

Liếc mắt nhìn đám người đang run rẩy co đầu như chim cút, hắn ta hừ lạnh nói " Tốt nhất an phận cho tôi! Bằng không tôi ném các người ra khỏi xe!"

Thế nên khi nhóm người Tạ Tiểu Mộc đuổi theo đến thì đầu tiên thấy chính là một đoàn xe bọc thép đang không ngừng xả súng vào một khối cầu lớn như một tòa nhà nhỏ, cậu nhịn không được mà bật thốt " Đây là thứ gì vậy!?"

Khối cầu kia cảm nhận được âm thanh phía sau thì thoáng ngưng lại, nó có thể nhận ra trong những cái hộp sắt đó có hơi thở của sự sống nhưng không nhiều bằng mấy cái hộp phía trước.

Nó chỉ đắm đo một chút rồi chia tách mình ra làm hai nửa, vẹn toàn đôi đường nha~~~!

Giang Hạo nhìn khối nhục cầu tanh hôi mục rữa đang lăn về phía bọn họ thì lấy đám liên hệ với Đường Trạch " Mang DSR - 50 ra đi!"

Bên Đường Trạch im lặnh một giây rồi đáp lại với vẻ chết không còn gì nuối tiếc " Sếp...bên tôi không có người thay tài... "

Mày Giang Hạo nhíu chặt lại, hắn không nói gì mà đưa mắt qua nhìn cậu. Tạ Tiểu Mộc lần này rất biết điều mà tháo dây an toàn, ngay khi hắn vừa rời khỏi ghế lái thì lập tức nhảy vào thế chỗ.

Giang Hạo vừa rời khỏi ghế lái thì nhanh chóng lấy từ dưới gầm ghế sau ra một cái hộp, mở ra thì bên trong hỗn tạp đủ loại vũ khí. Hắn lấy hai khẩu FN F2000 rồi thò người ra khỏi cửa sổ trên nóc xe, ngay khi nhục cầu hưng phấn lao đến bọn họ thì hắn lập tức xả súng vào nó.

Mỗi một phát đạn như gọt nó ra thành từng miếng thịt rơi xuống đất, dưới lòng súng tốc độ của nó chậm lại, Tạ Tiểu Mộc cùng Đường Trạch thuận lợi lái qua.

Đoàn xe của Chu Quốc Quân thấy gánh nặng được chia bớt thì thầm cảm tạ những vị anh hùng Trình Giảo Kim này, thế nhưng phụ nhân kia thấy cách Giang Hạo đối phó nhục cầu thì lòng than không ổn.

Đây là đang cố tự sát.

Thuận lợi đi qua một nhục cầu, Giang Hạo đang định tiếp tục xả súng giúp đoàn xe của Chu Quốc Quân đổi về một nhân tình. Thế như ngay lúc này hắn cảm nhận được điều gì đó nguy hiểm đang đến mà nhanh chóng rụt người lại rồi đóng cửa kính lại.

Ngay khi cửa kính vừa đóng lại thì xe của bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng va đập mạnh rồi dẫn đến rung lắc, Tạ Tiểu Mộc đưa mắt liếc nhìn thử thì thấy đó là một khối thịt có hình người như đứa trẻ năm tuổi nhưng hai tay, bụng và lưng là đầu người, nơi vốn là hai chân lại là ba bàn tay như xúc tu bạch tuộc.

Ngũ Cấp Anh Nhi ra đời! ( Đứa trẻ năm đầu)

Cái đầu của nó dán sát vào cửa kính quan sát trong xe, đồng tử xám đυ.c nhìn chằm chằm qua lại giữa cậu và hắn đầy hưng phấn, ba bàn tay bắt đầu thay phiên nhau cào vào cửa kính như muốn đυ.c ra một lỗ để tóm lấy sự sống bên trong.

Xe vì đảm bảo an toàn nên chất liệu của kính cũng là những vật liệu cứng rắn, thế nhưng dưới móng vuốt sắc nhọn đó trên bề mặt tấm kinh lại xuất hiện vài vết xước rõ rệt.

Mày Giang Hạo nhăn càng chặt, hắn hạ cửa sổ xuống muốn lần nữa nổ súng thì bộ đàm vang lên giọng nói của Đường Trạch.

" Sếp! Đừng dùng súng! Dùng vũ khí lạnh, gì cũng được cả! Chỉ cần đánh rụng đầu nó là được!"