Chương 45:

Khi Tạ Tiểu Mộc thông báo cho đội xe thì lão Thử cùng vài người nữa đẩy ra cánh cổng sắt nặng nề đã hai tháng nằm im bất động, thế nhưng khi cánh cổng mới mở ra một khe hở đủ cho một người đi qua thì có một vật thể dài bằng một cánh tay người trưởng thành có màu trắng trông như xương lao đến với tốc độ như tên bắn.

Nó xuất hiện quá đột ngột, không ai trong những người mở cổng kịp phản ứng lại, một nam nhân trung niên gọi là Du Lương đứng ngay khe ở mở ra đó bị vật thể này đâm xuyên qua bụng.

Màu máu đỏ tươi văng ra văng cả lên những người đứng gần đó mà Tạ Tiểu Mộc cũng không ngoại lệ, cậu ngỡ ngàng nhìn nam nhân này ngã xuống, bên tai là âm thanh gào rú càng thêm hưng phấn của nhóm người lây nhiễm hàng ngàn con.

Người gọi là Du Lương này vừa ngã xuống thì cơ thể gã bắt đầu xuất hiện hiện tượng cảm nhiễm, theo đó cũng có vô vàn gai xương trắng ngà phóng ra đâm vào cửa sắt rồi bị mắc kẹt khi mới chỉ xuyên qua một nửa.

Có người thấy cảnh này thì không khỏi sợ hãi bật thốt "Là Đinh Cốt Cầu!"

Giang Hạo lấy bộ đàm trên tay Tạ Tiểu Mộc, hắn nghiêm giọng hạ lệnh "Rút lui!"

Những người khác cũng không để ý rốt cuộc là lão đại nào hạ lệnh, bọn họ vội vàng hốt hoảng rời khỏi nơi này.

Thế nhưng giống như đã định sẵn buộc bọn họ phải đối mặt với thứ đáng sợ bên trong, từng đoạn xương trắng sắc nhọn đâm xuyên qua cổng sắt biết nó thành một cái sàng.

Mất đi lá chắn tạm thời là cánh cổng, lại thêm mùi máu tươi kí©h thí©ɧ người lây nhiếm khiến chúng lao đến điên cuồng tấn công bọn họ, thậm chí ngay cả xe đã được cải tạo cũng khó có thể di chuyển.

Tạ Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại cánh cổng bây giờ có cũng như không, khi thấy được thứ gọi là Đinh Cốt Cầu thì sắc mặt cậu thoáng chốc trắng bệch.

Vè ngoài của nó thật sự giống như Đại Cầu Nhân, một quả cầu với vô vàn cái đầu nhô ra. Thế nhưng chúng nhỏ hơn với đường kính chỉ dài nửa mét, đan xen giữa những cái đầu người là những gai nhọn bằng xương.

Những cái xương nhúc nhích giúp chúng di chuyển và tấn công con mồi, đinh xương phóng ra thì chúng sẽ lập tức sinh ra một cái mới thế chỗ cho cái vừa phóng ra.

Không chỉ một con, Tạ Tiểu Mộc thấy rõ ràng có đến mười lây nhiễm thể cấp bốn đang nhanh chóng di chuyển về hướng bọn họ, chẳng mấy chốc bọn chúng đã đến trước cánh cổng sắt, đinh xương đâm xuyên qua tấm sắt "mỏng manh" rồi xé toạc nó.

Máy móc vung đao chém đứt đầu những lây nhiễm thể đang điên cuồng lao đến, cậu cố hết sức vừa chạy vừa vung đao chém những lây nhiễm thể cản đường mình.

Không chỉ có cậu, tất cả mọi người đều cố bỏ chạy, bọn họ cần nhanh chóng quay lại xe rồi rời khỏi đây ngay lập tức.

Thế nhưng tốc độ của lây nhiễm thể cấp bốn lại nhanh hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều, chẳng mấy chốc đã có kẻ chậm chân bị đinh xương đâm xuyên qua người, chiếc đinh xương bắt được con mồi nhanh chóng mọc ra những gai nhọn rồi rút về nhục cầu, những cái đầu gần đinh xương đó bắt đầu điên cuồng cắn xé kẻ kia.

Người đó vẫn chưa chết hẳn, gã đau đớn hét thảm dẫn tới càng thêm nhiều người lây nhiễm hơn, Tạ Tiểu Mộc đưa mắt nhìn qua thì thấy ánh mắt tuyệt vọng của người này đang dõi theo bọn họ.

Thái Thanh không nhìn đến anh em vào sinh ra tử chết dưới lợi khí của địch nhân, cô dưới yểm hộ của chiến hữu mà chạy nhanh đến chiếc xe gần nhất.

Từ thùng xe sau cô lấy ra khẩu đa nòng M134, đem nó đặt lên nóc xe rồi chính mình cũng nhảy lên. Cô nhanh chóng lắp ráp khung đỡ ở vị trí đã được tạo sẵn, nhắm chuẩn vị trí mười cá thể lây nhiễm thể cấp bốn đang đuổi sát phía sau.

Trong ánh mắt khó tin của Tạ Tiểu Mộc, nòng súng điên cuồng xả đạn về phía mục tiêu đang tiến đến gần.

Dị biến xảy ra nhờ nhiệt năng, nếu bọn họ sử dụng vũ khi nóng tấn công chúng thì chẳng phải là đang trợ giúp chúng hay sao?

Tạ Tiểu Mộc không hiểu nổi tại sao Thái Thanh lại làm như vậy, hiện tại cậu cần nhanh chóng trở lại xe.

Vung đao chặt đứt cánh tay ghê tởm đã túm lấy mình, cậu liên tục vung đao gϊếŧ người lây nhiễm tạo khoảng không để mình tiến lên phía trước.

Xe đã ở ngay phía trước, cậu không nghĩ ngợi gì mà nhảy vào thùng xe phía sau. Tạ Tiểu Mộc cảm thấy việc Thái Thanh xả đạn chắc chắn có nguyên do của cô vì cậu hiểu rõ cô chưa bao giờ làm việc vô nghĩa.

Vốn Giang Hạo muốn trở lại trong xe, thế nhưng hắn thấy cậu lại vào thùng xe liền ở lại bên ngoài giúp cậu diệt bỏ người lây nhiễm đang vươn ra cánh tay gầy chỉ có xương trắng và thịt thối cùng móng tay sắc nhọn.

Mày hắn nhăn chặt, giọng nói âm trầm hỏi "Em đang làm gì vậy hả?"

Lúc này Tạ Tiểu Mộc đang phân tâm chú ý đến bên chỗ Thái Thanh, cậu cẩn thận quan sát lây nhiễm thể cấp bốn bị cô liên tục xả đạn vào.

Dù rằng không rõ ràng nhưng cậu vẫn thấy được dù ít nhưng bọn chúng thật sự bị ảnh hưởng bởi đạn dược!

Đây là một điều tốt, cậu vội lấy tất cả lựu đạn có trong thùng xe ra, lúc chuẩn bị ném ra thì nghĩ lại mà đưa cho hắn "Anh! Anh ném đi!"

Nhìn lựa đàn trong tay cậu, lại nhìn đến lây nhiễm thể vẫn đang đuổi theo bọn họ, hắn cũng đã nhận ra điểm khác thường của lây nhiễm thể cấp bậc cao hơn.

Không phân vân gì mà cầm lấy lựu đạn cậu đưa tới, hắn rút chốt an toàn rồi dùng lực ném về phía bọn chúng, lựa đạn bay lên rồi rơi xuống theo một đường elip.

Giây phút lựu đạn va chạm với lây nhiễm thể thì phát nổ, ánh lửa bập bùng cháy lên kèm theo mùi thịt thối cháy khét cùng những mảnh vỡ lựu đạn phóng ra đánh vỡ nhữnh đinh xương cứng rắn.

Thế nhưng lại có hiệu quả!

Thấy thế Giang Hạo lấy một quả lựu đạn khác ném ra, Tạ Tiểu Mộc cũng không rảnh rỗi, cậu cũng lấy ra khầu súng đa nòng được để trong thùng xe, theo trí nhớ đặt nó vào giá đỡ trên nóc xe.

Trước khi nổ súng cậu lấy bộ đàm ra thông báo cho toàn đội xe "Súng ống đạn dược có ảnh hưởng đến chúng! Mọi người dùng tất cả khả năng đem đạn dược tiêu diệt nó!"

Dưới thông báo của cậu, cửa nóc xe được mở ra, một màn mưa bom bão đạn như pháo hoa trình diễn giữ tiếng gào rú của người lây nhiễm.

Giọng nói cậu nhất thời chứa một tia phấn khích khó tả, nói "Chúng ta quay trở lại nhà kho!"