Chương 7: Hạnh phúc của hắn

Ba người tiếp tục đi, đi đến một trạm xe hơi gần đó, thân thủ nhanh chóng xử đẹp mấy con zomnie ở ngoài lấy tinh hạch xong liền lấy đại một chiếc xe ở đó.

Ở mạt thế này, đi bộ vẫn rất khổ, đi xe nó cũng đỡ hơn ít nhiều.

Ba người nhanh chóng leo lên xe, Bạch Mạc lái xe, nàng và Trần Thiên ngồi sau. Nàng nhìn qua trần thiên một cái, bộ dạng hắn bây giờ thật sự rất thảm.

Quần áo rách te tua, đầu vẫn thấy dính rất nhiều máu, trên người thấy có rất nhiều vết thương.

Nhìn qua thịt trên tay hắn đã ăn hết, nàng lại đưa ra cho hắn một khối nữa, kèm theo một chai nước

"Anh ăn thêm đi, uống nước nữa nè." Nàng nhẹ nhàng hướng hắn cười nói, nhanh tay bỏ hai thứ đó vào trong tay hắn.

Hắn cũng chỉ âm trầm nói một tiếng cảm ơn. Thấy hắn tiếp tục ăn nàng cũng chỉ vui vẻ cười không nói thêm gì. Thỉnh thoảng nàng còn thấy hắn liếc nhìn nàng.

Xe chạy băng băng trên đường lớn, một chiếc xe cứ yên lặng như vậy chạy trong bầu trời âm u tĩnh mịch. Xe cứ chạy như vậy.

Thấy sắc trời đổi màu, nàng liền bảo Bạch Mạc ghé vào một căn khách sạn nào đó càng nhanh càng tốt.

Một lúc sau, ba thân ảnh xuống xe, trước mặt bọn họ là một tòa nhà khách sạn mấy chục tầng.

Nhanh chóng hướng về trên cao chạy lên.

"Grao , grao ..."Tiếng zombie vang vọng từ đâu đến, mấy con zombie từ trong tối nhảy ra tấn công bọn họ.

Nàng và Hàn Mạc nhanh chóng nổ súng kết liễu mấy con zombie kia, Trần phong thì cắn răng dùng kiếm chém bay đầu hai con.

Nàng nhìn được sự thay đổi của hắn cũng rất vui vẻ, quả nhiên chỉ cần con sói tìm được mục tiêu cần bảo vệ thì nó sẽ không ngần ngại tiến lên, dù có hi sinh mạng sống của mình.

Con sói đó là Trần Phong, còn mục tiêu cần bảo vệ đương nhiên là nàng rồi.

Thu gom nhanh tinh hạch, nhanh chóng hướng lên lầu chạy đi. Trên đường bọ họ cũng giải quyết được tầm chục con nữa, số lượng tinh hạch bây giờ cũng đã khoảng 30 viên

Đến tầm tầng 10 gì đó, Bạch mạc và Trần Phong nhanh chóng mở ra một căn phòng, ba người bọn họ nhanh chóng vào trong.

Nhìn qua căn phòng này khá sạch sẽ, hiển nhiên là chưa có ai ở đây từ lúc mạt thế đến giờ.

Đánh giá qua thì thấy có một cái giường lớn cùng một vài vật dụng căn bản, đèn vẫn sáng vì mạt thế cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Tiến lại phía tủ áo, mở tủ ra thấy có vài bộ đồ cho nam, nàng liền tùy ý lấy một bộ, đưa cho Trần Phong, ôn nhu nói.

"Anh tắn rửa cho sạch sẽ đi."

Trần Phong nhận quần áo, nhìn thân thể mình một cái, quả thật rất thảm, nhanh chóng hướng trong phòng tắm đi tới.

Nàng thì mở sẵn một số đồ hộp lúc nãy Bạch Mạc lấy được. Không quên lén lấy ra mấy ổ bánh mì trong không gian.

Tiếng nước chảy kết thúc, Trần Phong từ bên trong bước ra ngoài. Thân thể tắm rửa rất sạch sẽ, vết mát trên tóc cũng biến mất đôi mắt bạc bí hiểm cứ lập lòe sau lớp tóc dài đen nhánh kia.

Nhìn đến vết thương dày trên cơ thể của hắn, lòng nàng không hiểu sau xuất hiện sự đau đớn nhè nhẹ. Nhẹ nhàng hướng hắn nói.

"Anh lại đây em bôi thuốc cho nào."