Chương 20: Đi nhặt tiện nghi

Thời gian đầu khi mạt thế đến thì tang thi biến dị có một khuyết tật, đó chính là đôi mắt không thể nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào khứu giác cùng thính giác để phân biệt sự vật.

Mùi máu tươi nồng nặc cùng tiếng di động vang dội vang lên, khiến cho đàn tang thi đang phá cửa lập tức bị hấp dẫn đi.

Đám người Khương viện trưởng nhìn thấy đám tang thi đang chen chúc ngoài cửa quay đầu rời đi, biểu tình của bọn họ chỉ có thể dùng trợn mắt há hốc mồm để hình dung.

Lý Tuệ nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn người chồng đang bị treo lủng lẳng bên ngoài đã bị dọa ngất, ôm chặt con trai đứng tại chỗ không biết phải làm gì cả.

Sở Hoài không chần chừ nữa, nhắc nhở một câu, “Quân đội của chính phủ không biết khi nào mới đến, nhân lúc còn sớm nhớ thu thập nhiều vật tư chút, chính bản thân mình mới là người đáng tin cậy nhất.”

Đám người Khương viện trưởng nhân lúc đàn tang thi bị hấp dẫn đi nơi khác mà nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Giờ phút này, đã là bốn giờ sáng rồi, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Ban ngày hành sự sẽ không tiện lắm, trước khi dị năng giả xuất hiện, hắn không muốn lộ chuyện không gian để tránh gây phiền toái.

Cuối cùng, hắn cũng có nhắc nhở Lý Tuệ vài câu cũng đã xem như hắn đã tận tình tận nghĩa rồi.

Hắn cũng chỉ là người thường, không thể cứu vớt được thế giới này, người xa lạ lại nhiều, cho dù có nhiều đồng tình thiện tâm đến đâu thì cũng có hạn.

Mặc kệ là đối mặt với mạt thế tàn khốc, hay là đối mặt với cuộc sống khó khăn, đều cần dựa vào chính bản thân mình, chỉ biết yếu đuối dựa vào người khác người thì ai cũng không giúp đỡ được.

Nếu không phải thấy hành động của Lý Tuệ ôm chặt bảo vệ con trai của mình, thì Sở Hoài căn bản sẽ không lãng phí thời gian nhiều lời dù chỉ một câu.

Bởi vì người yếu đuối căn bản không thích hợp sống trong mạt thế, dù có giúp cũng là vô ích.

Trẻ con chính là hy vọng của nhân loại, Sở Hoài hy vọng có thể sống lâu hơn kiếp trước, hắn vẫn còn chưa máu lạnh đến mức thật sự đối với chuyện trong khả năng cho phép lại làm như không thấy.

Lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, xác nhận tất cả tang thi bên ngoài đều đã bị dẫn dụ đi rồi, mấy người Sở Hoài mới nắm chặt kiếm gỗ đào, cẩn thận nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe.

Bằng tốc độ nhanh nhất tìm được chiếc xe việt dã của nhà mình, lên xe rồi đóng cửa lại, sau đó khởi động động cơ, nhanh chóng chạy đi.

Xe này là của Viên Hạo Lâm, cũng đã được cải tạo qua rồi, âm thanh sau khi khởi động cũng đã được xử lý rồi, cho nên động tĩnh cực kỳ nhỏ, hơn nữa có tên nam nhân kia của Lý Tuệ cùng tiếng của chiếc di động kia che giấu, cho nên tang thi không phát hiện ra bọn họ.

Mà ở trong phòng, Lý Tuệ ôm con trai của mình nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị treo lủng lẳng ngoài kia, do dự một lúc lâu, mới làm ra quyết định.

Đầu tiên là cô chạy đi tìm một con dao phay cùng một cây búa lớn, sau đó thay áo dài quần dài, trang bị võ trang kín mít từ đầu tới chân.

Lúc này mới ôm con trai vào phòng ngủ rồi dặn dò, nhất định phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng không được chạy lung tung.

Hít sâu một hơi, mang theo một cái túi, sau đó cầm theo dao phay cùng búa lớn cố gắng thật cẩn thận ra cửa, dẫm lên máu tươi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch đi ra ngoài hành lang, lặng lẽ chạy đến hai siêu thị lớn trong tiểu khu để thu thập đồ ăn.

Có một số người may mắn còn sống nghe thấy động tĩnh của bọn họ cũng cẩn thận chạy ra ngoài ban công xem sao.

Mặc dù có người tinh mắt nhìn thấy Lý Tuệ đi siêu thị lấy đồ, nhưng lại nhìn đám tang thi đang gào rống kia mà tay chân nhũn ra, không dám ra ngoài, sợ hãi tột độ.

……

Bên kia, sau khi mấy người Sở Hoài lái xe ra khỏi tiểu khu, liền trực tiếp chạy thẳng đến chợ thủy hải sản.

Chuyến này bọn họ đến đây chủ yếu là để thu thập thức ăn cùng các loại thiết bị nuôi cá, còn những vật tư khác chỉ là tiện tay thì lấy, tất nhiên chuyện đầu tiên nhất định phải làm cho xong.

Trước đó Sở Hoài đã tìm hiểu kỹ càng về chợ thủy hải sản, đường nào bán thiết bị cùng thức ăn chăn nuôi, vị trí của tất cả các cửa hàng cùng kho hàng đều đã được đánh dấu sẵn trong bản đồ, chỉ chờ khi mạt thế đến sẽ đi nhặt tiện nghi.

Đây cũng là do không còn cách nào khác, trước mạt thế vì để chuẩn bị cho những thứ khác mà tài chính trong tay hắn đều đã bị dùng gần hết, mấy thứ này đối với người khác mà nói thì chính là đồ bỏ đi, thôi thì hắn cứ lấy thôi.

Bởi vì do sự lan truyền rộng rãi của virus, có không ít ngành sản xuất đều đình chỉ hoạt động, thị trường thuỷ sản bên này cũng vậy, tất cả mọi người không dám ra ngoài, cho nên hoàn toàn không thể buôn bán.

Nơi đây đã một thời gian dài không có người lui tới, đồng nghĩa với việc giờ phút này ở đây không có tang thi.

Nhưng nghĩ đến vấn đề an toàn, mấy người Sở Hoài vẫn cẩn thận phá hư máy theo dõi, tìm thấy kho hàng thì để Sở Hoài thu thập mọi thứ, những người còn lại thì tản ra chú ý tình huống chung quanh.

Mặc dù Viên Hạo Lâm cũng có không gian, nhưng diện tích trong không gian của hắn không đủ, trước khi mạt thế bắt đầu thì hắn đã nhồi đầy không gian rồi.

Diện tích trong không gian của Sở Hoài lớn hơn rất nhiều lần, ước chừng có khoảng hơn một ngàn mét vuông, hơn nữa không gian có thể vĩnh viễn duy trì cho đồ ăn vẫn luôn tươi mới không hề bị hư.

Nhưng theo như những gì hắn hiểu được từ kiếp trước, mặc dù sao này trong mạt thế có không gian, nhưng không ai có được không gian có thể giữ cho đồ vật vĩnh viễn không thể hư như của hắn.

Cũng không phải dấu vết trên trên tay như của hắn, ngoại trừ dị năng giả không gian, tất cả những người còn lại nếu muốn có không gian thì phải có đồ vật môi giới nào đó.

Đây cũng chính là lý do vì sao Sở Hoài không muốn người khác biết đến không gian của mình trước khi dị năng giả không gian xuất hiện, bởi vì không gian của hắn có chút đặc thù, khó đảm bảo rằng sẽ không xuất hiện một số người có ý định tìm hắn gây phiền toái.

Mặc dù trong kho hàng có rất nhiều thức ăn chăn nuôi, nhưng thiết bị nuôi dưỡng lại không có, Sở Hoài chỉ có thể tháo dỡ thu thập trang thiết bị có sẵn từ các nhà khác trong chợ.

Nhìn thấy sau khi Sở Hoài phất tay lên một cái thì đồ trước mặt liền biến mất không còn đâu nữa, Khương viện trưởng liền chết lặng.

Nhờ sự phát triển của internet, một ông lão như ông cũng biết đến không gian, ngay cả khi nhìn thấy tang thi cũng không có quá nhiều bất ngờ, căn bản không cần Sở Hoài giải thích quá nhiều thì ông cũng hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hôm nay ông đã chịu quá nhiều kí©h thí©ɧ, nếu hiện tại có người nói với ông ngày mai có một ngôi sao chổi muốn đâm vào địa cầu, ông cũng sẽ không cảm thấy kinh hoàng hay ngoài ý muốn.

Chờ đợi sau khi đã thu thập tương đối đầy đủ tất cả các thiết bị nuôi dưỡng, Sở Hoài mới lần nữa đón tất cả mọi người lên xe, sau đó đến khu vực bán rau củ quả cách đó không xa.

Mặc dù virus đang hoành hành bừa bãi, nhưng ngành công nghiệp thực phẩm lại không biến mất.

Con người có thể không cần những vật tư khác, nhưng đồ ăn là thứ cần thiết, ba ngày không uống nước, bảy ngày không ăn cơm, sinh mệnh của con người sẽ kết thúc.

Sở Hoài nhớ rõ, trước kia khi đang ở căn cứ mỗi lần nói tới vấn đề đồ ăn, mọi người đều sẽ chảy nước miếng nhớ đến hương vị đồ ăn thơm ngon trước mặt thế, cảm thán những món đồ ăn trước mạt thế kia không thể giữ cho nó không hỏng đúng thật là đáng tiếc.

Đúng vậy, mấy ngày trước mạt thế, toàn bộ thế giới đều hỗn loạn, tất cả mọi người ngay cả chạy trốn cũng không kịp, ai còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ khác cơ chứ.

Cho dù có người thông minh biết phải thu thập vật tư, cũng đều thu thập chút thực phẩm tiện lợi và dễ bảo tồn, giống như trái cây, rau dưa này đó thì căn bản không ai đi lấy, bởi vì cho dù có cầm về thì cũng rất phiền toái.

Từ khi mạt thế bắt đầu, con người ghét nhất chính là lãng phí, cho nên Sở Hoài muốn đi một chuyến, đem tất cả những thứ này thu thập hết.

Những nơi như siêu thị thì để dành lại cho những người còn sống sót đi lấy cho tiện, làm chuyện gì thì cũng không cần phải cực đoan quá.

Khu rau củ quả ngay bên cạnh chợ thuỷ sản có diện tích cũng không nhỏ, trước đây hơn phân nửa số rau củ quả trong thành phố C đều được nhập hàng từ chỗ này.

Nhưng so với những náo nhiệt trước đây, thì sau khi virus phát tán, chỗ này tiêu điều hơn không ít.

Thời điểm Sở Hoài đến chỉ có thể nhìn thấy một nửa những người không sợ chết mở cửa hàng, còn có mười mấy chiếc xe vận chuyển vừa mới chở trái cây đến ngày hôm qua đang đậu ở đó.

May mắn khi tang thi bùng nổ là vào buổi tối, chợ rau quả bên này hoàn toàn không có ai, trống không không hề có một bóng người.

“Mọi người nhớ chú ý đến động tĩnh chung quanh, chúng ta chỉ thu những thứ có trên xe thôi.”

Sở Hoài quan sát tình hình, nhanh chóng đưa ra phán đoán, chỉ huy tất cả mọi người chia ra hành động.

Sau đó nhanh nhẹn đem tất cả những thứ có trên xe chở hàng đều thu vào trong không gian.

Cây mía, anh đào, dâu tây, rau xanh, rau chân vịt v.v…, tất cả đều là các loại trái cây rau dưa ngon nhất trong thời gian này.

Không biết có phải vì trước mạt thế thì linh khí đã bắt đầu chậm rãi tiết ra hay không, những loại trái cây này to tròn mọng nước hơn nhiều, ngửi qua thật sự rất thơm.

Nếu cứ để cho nó bị hư thối thì thật sự rất lãng phí, phải biết rằng trong mạt thế, nếu mọi người muốn ăn mấy thứ này thì thật sự rất khó khăn, vì một quả táo, một khối bánh quy mà phải hy sinh rất nhiều mạng người.

Còn đối với đống trái cây rải rác trong các cửa hàng nhỏ thì Sở Hoài không định lấy nó.

Mặc dù lãng phí có chút đáng tiếc, nhưng nếu hắn đem tất cả những thứ đó lấy đi hết sạch, không phải rõ ràng nói cho người khác biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì đó hay sao, hắn vẫn chưa bị chút vật tư này mê hoặc thành ngớ ngẩn.

Đợi sau khi mười mấy chiếc xe còn chưa kịp dỡ hàng xuống thu hết vào không gian, Sở Hoài liền chuẩn bị tạm thời dừng lại, tìm một chỗ nghỉ chân.

Sau đó chờ khi trời sáng liền bắt đầu đánh tang thi, thu thập thứ quan trọng nhất chính là tinh hạch.

Giống như những gì được viết trong tiểu thuyết, tất cả tang thi đều có một tinh hạch trong đầu, bên trong tinh hạch chứa đựng năng lượng.

Loại năng lượng này không chỉ dị năng giả có thể hấp thu được, giai đoạn sau của mạt thế còn bị nhân loại nghiên cứu và sử dụng như một loại năng lượng, và được sử dụng rộng rãi khắp nơi, cũng là một loại tiền tệ được lưu hành trong thời mạt thế.

Thời gian đầu mạt thế thì tang thi dễ đối phó nhất, chỉ cần nắm chắc quy tắc đập vỡ đầu, thì tang thi sẽ chết ngay lập tức.

Đặc biệt là ba ngày vàng đầu tiên, tang thi không chỉ có không có thị lực, mà vào ban ngày sẽ trở nên suy yếu, đúng là cơ hội săn gϊếŧ tốt nhất.

Nếu hắn không nhân cơ hội này thu thập nhiều tinh hạch của tang thi hơn một chút, vậy quả thực thật xin lỗi ưu thế trọng sinh này của hắn!

Mấy người Viên Hạo Lâm lúc này cũng có chút mê mang, trên cơ bản thì Sở Hoài chỉ huy như thế nào thì bọn họ liền làm theo như thế, dù sao chỉ cần thu thập nhiều vật tư thì bọn họ cũng không có chỗ bất lợi nào cả.

Ngay cả Khương viện trưởng vẫn luôn sợ hãi của dần buông lỏng, mang tâm lý hamster đi theo thu thập vật tư, còn ở bên cạnh dốc hết sức cổ vũ Sở Hoài thu cái này thu cái kia.

Mặt phấn khích đỏ lên như hận vì sao mình không có không gian, nếu không thì cái gì ông cũng sẽ thu vào túi!

Mắt thấy có rất nhiều rau quả vẫn chưa lấy mà Sở Hoài đã chuẩn bị rời đi, trong lòng Khương viện trưởng cảm thấy tiếc nuối, lãng phí lãng phí, thật sự quá lãng phí.

Nhưng ông cũng hiểu làm việc thì phải cẩn thận, cuối cùng chỉ có thể chịu đựng tâm can tì phổi đang đau nhức kêu gào tiếc nuối mà leo lên xe rời đi.

“Thật sự quá đáng tiếc, dựa theo thời tiết bây giờ, qua hai ngày, đống rau dưa trái cây kia sẽ bị hỏng hết…”

Khương viện trưởng là người tiết kiệm, không thể chịu nổi bất kỳ sự lãng phí nào, mãi cho đến khi lên xe vẫn không ngừng lải nhải đáng tiếc.

Làm sao Sở Hoài không thấy tiếc chứ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, bọn họ không dám lấy tất cả, như vậy chắc chắn sẽ chọc phải phiền toái.

Sau khi rời khỏi khu vực chuyên bán rau củ quả, dựa theo bản đồ trước đó đã điều tra qua, Sở Hoài lái xe nhanh chóng chạy đến khách sạn lớn gần đó.

Trước kia, nơi này rất phồn hoa, nhưng sau khi virus phát tán thì nơi này càng lúc càng ít người, ngoại trừ một số ít người không sợ chết, thì tất cả mọi người đều trốn ở trong nhà.

Những nơi như khách sạn này đều đang mở cửa buôn bán khi virus phát tán, nhưng người đến ở lại rất ít, cho nên những tang thi du đãng gần khách sạn cũng không nhiều.

Nhân viên trong khách sạn đều đã biến thành tang thi, nhưng không phát hiện bọn họ đã đến đây, bọn họ đã vào cửa lớn khách sạn, dùng sô pha chặn cửa lại.

Tùy tiện lấy thẻ phòng ở quầy, bọn họ cảnh giác chuẩn bị tìm phòng trốn vào nghỉ ngơi.

Lầu một là lựa chọn tốt nhất, tiết kiệm sức lực chạy trốn khi nếu đột nhiên bị bao vây tấn công, cho nên tất cả mọi người không chút nghĩ ngợi đều ăn ý lựa chọn tầng này.

Chọn đại một gian phòng.

Hắn cũng không lập tức đi vào, mà là nghiêng tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, đề phòng đυ.ng phải tang thi trong phòng.

Đám người Viên Hạo Lâm đi phía sau cũng cực kỳ khẩn trương dựng lỗ tai lên, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.

Cửa phòng vừa hé mở, vài giây sau, bên trong truyền ra một tràng thanh âm ái muội của một nam nhân nào đó:

“Ân a, dùng sức, dùng sức, a, thật sướиɠ, ân a a……”

Sau đó là âm thanh của máy đóng cọc PPP.

“……”

Đám người Sở Hoài lập tức đỏ mặt lên, đồng thời lui về phía sau, trong lòng như đang có hàng ngàn con ngựa đang chạy ngang qua…