Chương 79: Trận pháp mê tung

Phương Nhâm Kiệt nằm liệt giường năm ngày, đã có thể sinh long hoạt hổ phóng xuống đất đi loạn rồi, sinh mệnh của hắn ương ngạnh có thể so với tiểu cường.

Hắn đỡ thắt lưng đứng ở trước xe, nói thật cọng xương sườn bị gãy hiện giờ chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể xoay người lưng còng đi đường, nhưng cũng không ảnh hưởng quyết tâm muốn hoạt động tay chân của hắn.

Trong xe cũng có một màn hình ảo, có kết nối với máy tính chủ trong căn cứ kinh thành, Phương Nhâm Kiệt dò ra cả bản đồ của trái đất, trên đó tìm kiếm một lát, lập tức quay đầu sờ sờ cái mũi.

"Anh quên địa điểm ở nơi nào rồi hả?" Diệp Tử Tân chống cằm nhìn về phía Phương Nhâm Kiệt.

"Khụ, không phải, là bọn hắn căn bản chưa nói địa điểm." Phương Nhâm Kiệt gãi gãi tóc, lúc hắn ẩn núp ở Tiếu phủ từng tìm hiểu được bọn họ đặt năm món đồ ở các nơi trên thế giới, nhưng không có nơi chốn cụ thể.

Diệp Tử Tân dừng hai giây hỏi han rất chân thành: "Như vậy xin hỏi anh mất lớn khí lực lớn như vậy đi đến đây mở màn hình là vì cái gì?"

Phương Nhâm Kiệt tự hỏi một lát do dự hồi đáp: "Tôi nghĩ trước khi bản thân thật sự biến thành xác ướp muốn cử động một chút, chứng minh chân của tôi còn chưa có bị phế."

"Nếu anh muốn." Diệp Tử Tân bẻ tay: "Tôi cũng có thể giúp anh."

Phương Nhâm Kiệt rụt lui về sau, đôi mắt trông mong nhìn gương mặt kẻ khiến mình động tâm.

"Có cách nào tìm được những chỗ đó không?" Đường Thù nhíu mi, đánh gảy đối thoại không dinh dưỡng giữa hai người.

Phương Nhâm Kiệt sờ cằm: "Hình như là dựa theo ngũ hành trấn thủ ở năm hướng, cậu thật sự muốn đi tìm sao?"

"Nếu như linh khí vẫn theo tốc độ hiện tại tràn ra ngoài, kết quả sẽ thế nào?" Người Đường gia từ nhỏ đã đeo trên lưng một loại trách nhiệm, Đường Thù sau khi xuất ngũ theo nghiệp thương, buông tha quyền kế thừa Đường gia đồng thời tương đương với việc buông bỏ trách nhiệm, nhưng thói quen trong xương khiến y không thể ngồi xem không quản.

"Linh khí quá thừa sẽ làm thế giới này tiến hoá nhanh hơn, hoặc là nói tổ (BB: như là quay ngược lại thời đại tu tiên á)" Diệp Tử Tân căn cứ trong theo lời nói của Tiếu Mộc và hệ thống mà đoán: "Đồng thời tang thi cũng sẽ tiến hóa nhanh hơn, người thường sẽ mất đi đường sống. Thậm chí nhóm dị năng giả tạp linh căn bình thường, chỉ sợ cũng là bộ phận bị bọn họ buông bỏ."

Diệp Tử Tân nói xong dựa vào ghế, nói thật lần này đi ra ngoài hắn vốn ôm ý định cùng Đường lão đại đi nhiều nơi một chút, chờ tu luyện tốt rồi trở lại kinh thành đối phó Tiếu gia cứu Đường gia lão gia tử. Chẳng qua. . . . . . Diệp Tử Tân dựa cả người vào Đường Thù, than thở: "Ngẫu nhiên cứu thế giống như cũng rất vĩ đại!"

Hắn cũng không có lòng vĩ đại như vậy, chẳng qua là trùng hợp thích một người mà người đó lại là nhân vật chính gánh vác sứ mệnh cứu thế. Diệp Tử Tân dùng tay chặn đôi mắt, một khi tiếp nhận sự thật này kỳ thật cũng rất đơn giản. "Mặc kệ vị trí ở nơi nào, muốn tìm cuối cùng sẽ tìm được."

Huống chi Diệp Tử Tân vừa mới lấy được cam đoan của hệ thống, chỉ cần tới gần linh vật là có thể cảm ứng được, vì thế hắn lấy năm nghìn tích phân làm đại giới.

"Cho nên, ngươi cứ muốn lấy tích phân rốt cuộc có lợi ích gì?" Dù cho Diệp Tử Tân đã biết bản chất thật của hệ thống, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu.

Hệ thống: Năng lượng.

Diệp Tử Tân không hiểu được một thần thức và năng lượng có quan hệ gì, tiếp tục truy vấn chỉ đổi lấy thái độ im lặng không đáp của hệ thống. Diệp Tử Tân vô phương với hệ thống ngạo kiều lại không được tự nhiên này, đơn giản mặc kệ nó.

"Lão Đại, sao tôi cảm thấy đoạn này hình như chúng ta đã đi qua rồi?" Trang Túc gõ cửa sổ, đại bộ phận thời gian đều là hắn lái xe, mà đoạn đường này đã đi hai tiếng đồng hồ nhưng không hề có biến hóa gì. Quỷ dị nhất chính là, hai giờ này bọn họ ngay cả nửa biến dị sinh vật cũng không đυ.ng phải.

Cho dù mùa đông biến dị sinh vật giảm, cũng không nên hoàn toàn không thấy đi. . . . . .

Lúc Trang Túc nói những lời này Đường Thù đang xem bản đồ, bọn họ không ai tinh thông địa hình, không biết linh vật ở nơi nào, chỉ có thể suy đoán.

Hệ thống: Địa điểm được chọn để giấu linh vật linh khí sẽ rất sung túc, nơi có linh vật cung ứng linh khí hẳn sẽ càng thêm sung túc, sẽ có sinh vật biến dị đẳng cấp cao xuất hiện.

Sau câu nói đó bọn họ không nói thêm gì nữa, Đường Thù nhu nhu mi tâm, lúc này mới chú ý tới tình huống ngoài cửa sổ.

Phản ứng đầu tiên là thật yên tĩnh, đường hai bên xe chạy tuyết rất bằng phẳng, cảnh này không khác biệt khi bọn họ tới lúc trước, khi đó có một trảng cỏ lớn. Có rất nhiều cỏ biến dị cấp thấp, thường xuyên cuốn lấy bánh xe, cho nên lúc ấy không thể không phái người ở phía trước mở đường.

Thuần túy dựa vào sức người đi phía trước phụ giúp, bọn họ lúc trước tìm cũng không tốn hơn bốn tiếng, mà hiện tại toàn bộ hành trình lái xe, cũng đã hơn hai tiếng mà vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối....

"Là trận pháp sao?" Diệp Tử Tân rời khỏi chỗ ngồi, duỗi duỗi cánh tay.

Đường Thù không trả lời, y bảo Trang Túc dừng xe, trực tiếp đi xuống. Diệp Tử Tân nhanh chóng mặc áo khoác nhảy theo, hỏi thêm một lần nữa: "Chúng ta vào trận của người khác?"

Lần này Đường Thù "Ân" một tiếng, mày y nhíu rất sâu, tu tập trận pháp đến bây giờ bất quá mới hơn nửa năm, huống chi y tu chủ yếu vẫn là kiếm thuật, nơi này trận pháp quá mức phức tạp y nhất thời cũng không giải được.

"Là thủ đoạn của tu tiên, hay lại là người Tiếu gia?" Diệp Tử Tân ngồi xổm bên cạnh Đường Thù, về trận pháp hắn không giúp được gì, hiện giờ lấy năng lực của hắn có thể bày một cái Tụ Linh trận đơn giản nhất đã là cực hạn.

Bất quá Diệp Tử Tân một lòng tu kiếm, hiện giờ đã sắp đột phá kiếm hình thứ hai. Linh căn của hắn mặc dù tốt, nhưng căn cốt không phải thượng giai, cần tu so với tạp tu tốt hơn (BB: tập chung tu luyện một thứ tốt hơn so với luyện tùm lum), đây cũng là nguyên nhân chính yếu tu vi hắn cho tới bây giờ vẫn có thể chạy song song với cùng Đường Thù.

Đường Thù một lòng phá giải cấm chế ngăn ở trước đường, đồng thời vẫn quan sát bốn phía, cho nên y phát hiện thanh âm linh khí phá không đánh tới nhanh hơn so với Diệp Tử Tân: "Cẩn thận."

Đường Thù ôm thắt lưng Diệp Tử Tân, mang theo người nhanh chóng chuyển qua hướng khác, ở nơi bọn họ vốn đứng xuất hiện một chưởng ấn lớn hai thước, khắc sâu xuống đất.

"Nguyên lai không phải chỉ là muốn vây chết chúng ta sao?" Diệp Tử Tân giật giật lỗ tai, Minh Uyên kiếm chợt rời tay, hắn vừa mới học được ngự kiếm, tuy rằng còn không thể phi hành nhưng vẫn có năng lực chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.

Đường Thù cùng Diệp Tử Tân mới vừa rơi xuống đất, Minh Uyên kiếm đã muốn bay đến nơi nào rồi, nơi đó rất nhanh vang lên thanh âm binh khí va chạm.

Minh Uyên kiếm hạ xuống, đồng thời Đường Thù cũng đột ngột từ mặt đất nhảy lên, Trầm Phong phá không hướng về phía Minh Uyên chém tới.

Kiếm này của y thế tới quá nhanh, không trung có người kêu rên một tiếng, một giọt máu tươi theo mũi kiếm Trầm Phong nhỏ xuống.

"Ân?" Đường Thù nhíu mi, cấm chế y phá giải không được tựa hồ bị mở ra một chút, không do dự rút kiếm, lại công kích vị trí đó.

"A di đà phật." Tịnh Tuệ niệm phật hiệu đi xuống xe, hắn trong khoảng thời gian này quá im lặng. Tịnh Tuệ là người tu phật, nguyện ý lấy thân độ thế nhân, nhưng nguyên do mạt thế lại làm cho hắn có chút không biết làm sao. Mọi việc có nhân quả, hắn không biết làm như thế nào mới có thể làm tròn phần nhân quả này.

Tịnh Tuệ nâng mắt, trên tay hắn lộ ra phật châu từ gỗ cây tử đủ một trăm lẻ tám hạt, hắn lần phật châu, đồng thời niệm kinh Phật. Một đạo tinh quang đồng thời đánh vào một chỗ, dưới kim quang rất nhanh xuất hiện dấu vết tạc nứt.

Đồng thời cước bộ Diệp Tử Tân lui về phía sau nửa bước né tránh Linh Tước, phản thủ đâm tới, đồng thời ném một hỏa cầu tới nơi để xe, một tiếng chim yến kêu thảm ở trước cửa xe vang lên, rất nhanh bị đốt thành tro tàn.

Càng nhiều chim yến hướng về phía Diệp Tử Tân tấn công, Tử Tân không né ngược lại nghênh diện vọt tới, trên Minh Uyên dấy lên ngọn lửa màu lam, tất cả chim chóc chặn đường đều bị hắn một kiếm chém chết.

Trường kiếm phá không mà ra, trực tiếp bổ về phía hư không, Đường Thù đồng thời xoay người chém ngang kiếm vào một chỗ trong hư không.

Một đạo bóng đen trước mắt Đường Thù lủi qua, trong chớp mắt độn đến bên ngoài trận pháp, mà phía Diệp Tử Tân bên này lại có một quả cầu bị chém thành hai nửa rơi xuống.

Diệp Tử Tân nhu mắt, cứ cảm thấy hoạ phong không quá đúng... Rõ ràng mai phục bên Đường lão đại là người, vì cái gì mai phục bên hắn chỉ có một quả cầu! Hắn quay đầu nhìn về phía Tịnh Tuệ, phát hiện bên chân hắn một đống nát không biết là thứ gì, liền bình thường trở lại....

Đường Thù không nói một lời, lau sạch máu tươi trên Trầm Phong, nhắm mắt lại rất nhanh cởi bỏ toàn bộ cấm chế đang lung lay sắp đổ, đoạn đường trước mắt nhanh chóng khôi phục bình thường. Như trước là tuyết đọng thật dày, phía trước cũng đã có thể nhìn thấy dãy núi chập chùng.

Trang Túc không biết khi nào cũng đi tới, trong tay hắn còn mang theo một điếu thuốc, không giống như đã được đốt. "Tôi muốn cùng các người học công pháp tu tiên."

Diệp Tử Tân tựa vào trên người Đường Thù, lúc không đánh trận hắn cảm thấy rất lạnh: "Anh quyết định?"

Lúc trước về vấn đề Từ Tu Thành tu tiên Trang Túc vẫn do dự không quyết, thẳng đến trận chiến đấu vừa rồi làm cho Trang Túc phát hiện con đường sau này không thể dựa vào dị năng để có thể an toàn đi tiếp, mà hắn vô luận như thế nào đều muốn bảo hộ người kia.

"Ân." Trang Túc lên tiếng khẳng định, kỳ thật vô luận như thế nào hắn đều sẽ giúp Từ Tu Thành khôi phục linh căn, bọn họ cũng không cầu có thể cùng thiên địa đồng thọ, chỉ cần được cùng đối phương lâu dài là đủ rồi.

Đường Thù biểu tình bình thản gật đầu: "Được."

Diệp Tử Tân chỉnh lại thắt lưng, trực tiếp lẻn đến phía trước: "Tôi cùng Tu Thành lái xe, các người hảo hảo trao đổi!"

". . . . . ."

Hắc y nhân từ trong trận pháp đào thoát ra băng bó miệng vết thương bên hông, rất nhanh nhảy đến một bãi đất, quỳ một gối trước một nam nhân mặc trường bào màu xanh: "Chủ nhân, thuộc hạ hành sự bất lực thỉnh chủ nhân trách phạt."

Nam nhân thở dài nâng tay chùi vết máu bên môi, trận pháp phản phệ, hắn bị thương không tính nặng nhưng cũng cần điều dưỡng một đoạn thời gian: "Phỏng chừng tiểu thư sẽ lại tức giận."

"Chủ nhân..."

"Được rồi, chuyện này với ngươi không quan hệ." Nam nhân dừng một chút nói: "Chúng ta trở về đi, nói đánh không lại là được.... Dù sao quả thật là đánh không lại."

Hắc y nhân ngẩng đầu như là có chút khó hiểu hỏi: "Nhưng mà chủ nhân, bên tiểu thư làm sao bây giờ."

"Nàng sẽ không buông tha báo thù." Nam nhân gãi gãi tóc, như là có chút buồn rầu: "Cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta trở lại. Ai nha, ta tốt xấu gì cũng là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thế nhưng bị phái tới bắt nạt hai đứa nhóc Luyện Khí kỳ."

Ngài vừa mới bị hai đứa nhóc Luyện Khí kỳ đánh tới hộc máu, hắc y nhân thức thời cúi đầu không nói gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu kịch trường:

Diệp Tử Tân: O(∩_∩)O Tu Thành chúng ta đi thôi.

Từ Tu Thành: O(∩_∩)O được ~

Đường Thù, Trang Túc: một chút cũng không tốt! ! !