Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Chiếm Hữu

Chương 44: Gặp lại Linh Nhi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khu vực này chưa được quân đội khai phá, trước mắt tang thi xung quanh đã phần nào bị giải quyết, nhưng tang thi trong siêu thị mới là vấn đề nan giải.

Tầng một là nơi nhiều tang thi nhất. Không nói lúc mạt thế mới bắt đầu, người tại tầng 1 biến thành tang thi không ít, về sau người sống sót tới đây kiếm thức ăn, chưa kịp đột kích lên tầng hai, nhiều người đã bị tang thi ở tầng một quần đến ra bã, biến thành đồng loại của nó, thế là tầng một tang thi đã nhiều ngày một ngiều hơn.

Vừa mới bước vào cửa, dưới ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài hắt vào, xác tang thi tay chân đầu đứt đoạn, máu đen cùng giòi bọ bầy nhầy khắp nơi, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, hiện lên vô cùng rùng rợn.

"Chật. Nhiều tang thi như vậy mà đám người kia dám xông vào, đúng là chịu khó nhỉ!" Mộ Trí bẹt miệng cảm thán.

Hạc Giai Phàm nói: "chịu khó gì chứ, kiêu ngạo thì đúng hơn. Trong nhóm đó có một kẻ dị năng cấp ba, gã mang theo tiểu tình nhân, hiển nhiên là muốn thể hiện một phen."

Mộ Nghĩa: "bọn họ đi bao nhiều người, thực lực tổng thể ra sao?"

Hạc Giai Phàm thành thật báo cáo: "tôi cũng không rõ là bao nhiêu người nhưng chắc chắn trên 30 tên. Trong đó dị năng giả có tám người, cấp ba có một gã, cấp hai thì có ba người, bốn người kia cấp một. Mà cạnh đó những kẻ không có dị năng cũng rất phiền phức, nghe nói lúc trước bọn chúng đều là xã hội đen, đánh đấm tốt lắm."

"Vậy ư?" Mộ Nghĩa hỏi ngược lại: "vậy hai người thế nào?"

Hạc Giai Phàm khó hiểu nhìn lại hắn.

"Tôi đang hỏi trình của hai người thế nào, ngoài việc là dị năng giả cấp 2. Ít nhất cũng phải tự bảo vệ được mình chứ nhỉ?"

"Haha, anh quá xem thường tôi rồi đó. Có thể sống sót đến tận bây giờ đã đủ chứng minh tôi cũng không phải loại vô dụng."

Đây là lời Hạc Giai Phàm nói khi chưa biết trình thực sự của các quý ngài đến từ Mộ gia. Đấy không phải là Mộ Nghĩa đang xem thường hai người bọn họ mà là đang nhìn từ góc độ của một người mạnh.

Trong mắt mấy người Mộ Nghĩa, hai người Hạc Giai Phàm vẫn còn yếu lắm.

"Lát nữa tự bảo vệ mình cho tốt!" Mộ Nghĩa nói.

Hạc Giai Phàm: "....."

Theo bước đường đi sâu vào bên trong, xác tang thi nằm la liệt, cũng có vài cỗ là của nhân loại. Mộ Ngôn lên tiếng nhắc nhở: "cẩn thận mấy thi thể nhân loại."

Vừa nghe, mọi người liền hiểu ý cậu.

Thời gian con người bị tang thi cắn rồi biến thành tang thi dao động khoảng 20 đến 30 phút. Những cỗ thi thể này phần đầu vẫn còn nguyên vẹn, chỉ thiếu một chút thịt, nguy cơ biến thành tang thi rất cao.

Tử Đoàn trầm giọng nói: "không biết trong số mấy cỗ thi thể này có dị năng giả không. Dị năng giả bao nhiêu cấp, khi biến thành tang thi cũng là bấy nhiêu cấp, rất phiền."

Mộ Nghĩa: "Nghe giống như nhân loại đang đào tạo nhân lực cho tang thi ấy nhỉ. Đay là tin tức của bên quân đội truyền ra à?"



Tử Đoàn đáp: "đúng là từ quân đội truyền ra. Còn có một vài thông tin nữa, là cấp bậc của dị năng giả càng cao thì càng khó biến thành tang thi. Vì thân thể dị năng giả được cường hóa, có độ kháng độc cao hơn người bình thường."

Mộ Ngôn lên tiếng: "đó là trong trường hợp tang thi có cấp bậc thấp hơn thôi. Theo suy đoán của tôi nếu đυ.ng độ phải tang thi cao cấp hơn và bị nó đớp một miếng, dù có thoát thân được vẫn không tránh khỏi thi biến."

Tử Đoàn không kìm được nhìn Mộ Ngôn nhiều một chút, ánh mắt khó giấu sự thán phục. Thông tin cô có được đều nghe ngóng từ phía quân đội. Người thanh niên này nhìn qua còn nhỏ hơn cả cô vậy mà kinh nghiệm cùng trình độ hiểu biết lại không thấp, quả là người của Không Biết đội có khác.

Mà Tử Đoàn càng nhìn Mộ Ngôn lâu một chút, bầu không khí xung quanh nhiệt độ càng giảm xuống một chút.

Đa số người ở đây đều hiểu, chỉ có hai đương sự cùng Hạc Giai Phàm thẳng nam là không.

Từ xa bỗng vọng lại thanh âm ẩu đả, tiếng dị năng va chạm, tiếng gầm gừ man rợ của tang thi, còn có tiếng người la hét mắng chửi.

Mộ Hàn ánh mắt đầy hờ hững nói: "đông người đi như thế mà nảy giờ vẫn chưa lên được tầng 2, tang thi tầng một lợi hại thế à."

"Chà, Sao tôi có cảm giác như đang thừa lúc người ta khốn khó mà hạ thủ thế nhỉ, như thế không công bằng chút nào." Mộ Trí một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, nở nụ cười bất hảo nói.

Mộ Tín dòm hắn một cái, nhếch miệng: "cứ nói thẳng là không đủ làm anh sướиɠ tay đi."

Mộ Trí tủm tỉm cười, không đáp. Một tay nhẹ nhàng vung lên, một con dao găm nhỏ phóng ra đâm thẳng vào đầu một cỗ thi thể run rẩy liên hồi do sắp biến thành tang thi. Con tang thi đó co giật một lúc rồi cứng ngắt bất động. Đó là một tang thi do người bình thường biến thành, nếu có tinh hạch cũng không đáng giá nên không ai dừng lại moi tinh hạch của nó.

Càng đi vào sâu bên trong, khung cảnh càng lộn xộn, hàng hóa rơi vãi trộn lẫn với thi thể.

Mộ Đình Phong cẩn thận kéo Mộ Ngôn lại gần mình, ban đầu cậu có chút kháng cự, Mộ Đình Phong nghiêm khắc nói: "con quên rằng con không có dị năng rồi sao, tốt nhất đừng cậy mạnh và hãy tạm dừng những suy nghĩ lung tung làm con phân tâm đi."

Mộ Ngôn thân thể chợt khựng lại rồi sau đó thuận theo sự lôi kéo của Mộ Đình Phong.

Người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo.

Suy nghĩ lung tung ư, cậu cười khổ, làm sao y biết được cậu nghĩ gì chứ.

"Tới nơi rồi, tôi nghe thấy tiếng đánh nhau." Hạc Giai Phàm kinh hô.

Phía trước là một mảnh hỗn độn, người cùng tang thi khó phân, dị năng va chạm kịch liệt. Trong đó có bốn bóng ảnh quen thuộc, đó là bốn kẻ vừa rồi chạm mặt ở cửa siêu thị.

Nhìn tình hình trước mắt, bên phía nhân loại đang chiếm ưu thế. Phe Tang thi ngã xuống ngày một nhiều. Rõ ràng tầng một này số lượng tang thi tuy nhiều nhưng tang thi tiến hóa thì rất ít. Và bên phía nhân loại kĩ năng chiến đấu lẫn hợp tác đồng đội rất tốt nên thiệt hại không lớn.

Không bao lâu sau, tang thi cuối cùng cũng ngã xuống hết. Đám người đó chưa kịp thở lấy hơi liền phải đối mặt với nhóm người Mộ gia thù lù hiện thân.



"Phó đội, chúng ta đã gặp bọn chúng trước cửa siêu thị, một ngón tay của ta bị gãy cũng là do bọn chúng gây ra." Kẻ bị Mộ Nghĩa bẻ ngón tay lập tức cáo trạng.

Người đàn ông được xưng là phó đội độ khoảng tứ tuần, gã có làn da ngăm đen và thân hình vạm vỡ, trên gương mặt tục tằng có một vết sẹo dài kéo từ đuôi mắt vắt qua sống mũi chạy xuống cằm, làm cho gã vốn dĩ không đẹp lại thêm một phần khí tức hung ác, dữ dằng của bọn đầu gấu. Mà bọn đàn em đi theo gã thật tình không có ai nhìn mà khiến người thuận mắt cả. Ngoài cô gái đứng cạnh gã đại ca kia còn có chút thanh thuần đáng yêu.

Nhìn lại thì cô gái kia có chút quen mắt, ra là người quen thât, không ai khác chính là Linh Nhi, người phụ nữ từng muốn thôi miên Mộ Ngôn nhưng bất thành.

Mộ Trí đáy mắt trầm xuống: "không ngờ trong mạt thế này vẫn còn có thể gặp lại người quen cơ đấy."

Mộ Nghĩa cất giọng hờ hững pha lẫn vài tia chán ghét: "ra là vẫn chưa giải quyết triệt để cô ả, về nhà phải hỏi tội ba người kia mới được."

Hạc Giai Phàm kinh ngạc hỏi: "mọi người quen cô gái kia à? cô ta là tình nhân rất được sủng ái của lão đại bên đó đấy. Nhìn thì thanh thuần trong sáng thế thôi nhưng có thể đi đến bước này thì thủ đoạn cùng năng lực cũng không phải dạng vừa." Hắn khẽ liếc sang sắc mặt không mấy tốt đẹp của Tử Đoàn, nói tiếp: "cô ta chính là kẻ khơi mào mâu thuẫn giữa chúng tôi, bởi vì tên lão đại kia nhìn trúng Tử Đoàn."

Lúc bọn họ đang thoải mái thảo luận ở đây thì phía bên kia, nhóm người đang rải rác xung quanh bắt đầu túm tụm lại, hung thần ác sát hằm hè.

Cô ả Linh Nhi giả như con chim non sợ cành cong đứng nép vào người tên lão đại, tay như có như không vẽ vòng tròn trước ngực gã. Đôi môi mọng nước bặm lại, ánh mắt sóng sánh như mặt hồ mùa thu, khiến ai nhìn vào cũng sinh lòng thương tiếc.

Bên phía Không Biết đội không cần nói cũng biết cô ả đang âm thầm sử dụng thuật thôi miên.

Tên đội phó kia một tay ôm mỹ nhân tiến lên phía trước, đàn em đi theo sau gã, khoảng cách giữa hai bên ngày một gần, cho đến khi cách 3 mét thì không tiến nữa. Gã âm thầm đánh giá đối phương, ánh mắt cùng giọng điệu hết sức thô lỗ trào phúng. "Ra là Tử Đoàn tiểu thư, đó là đồng đội mới của cô à? Chà, tôi không nghĩ rằng chỉ bằng những tên mặt trắng nhu nhược đó có thể thỏa mãn được cô. Bọn chúng làm gì có cây hàng vĩ đại như tôi. Và nếu cô đi sang đây, tôi sẽ bỏ qua cho sự ngu mụi trước kia của cô, sẽ giữ cho bọn họ toàn thây, cô thấy thế nào?"

Tử Đoàn sắc mặt tái nhợt, cô cắn môi, trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Mộ Trí một tay chặn ngang người cô đem cô dạt ra phía sau, thần tình bất đắc dĩ pha lẫn chút lo ngại nói: "haizz, lại thêm một vấn đề đáng báo động đây. Mạt thế không chỉ làm con người biến thành tang thi mà còn khiến cho một số kẻ bị tiến hóa ngược, biến thành một loài động vật chỉ biết sống với bản năng là bắn tinh vô tội vạ, không có gì ngoài sự bẩn thỉu, chúng tồn tại chỉ để khiến người ta thấy buồn nôn."

Lời nói mang tính ám chỉ cực cao này không phải người điếc thì nhất định sẽ hiểu. Bởi vì hiểu nên có người thấy thú vị, cũng có người thì thấy sỉ nhục cùng tức giận.

Mộ Nghĩa nghi hoặc nói với Mộ Trí: "sao tôi lại thấy họ không phải động vật nhỉ, rõ ràng là một đồng rác rưởi tanh hôi mà. Cơ mà đều giống nhau ở chỗ khiến người ta buồn nôn." Rồi hắn hướng phía đối diện, thân thiện hỏi ý kiến: "các vị có đồng tình với ý kiến của tôi không?"

Trước sự miệt thị không khoan nhượng của Không Biết đội, đám người bên kia không khác gì nồi dầu đang sôi ùng ục, nóng cháy bỏng rát, sôi gan sôi máu. Ngay cả Linh Nhi cũng tức tối đến mặt đỏ ửng. Trong lòng muốn xé nát cái bọn người từng hắt hủi ả như con chó kia, nhưng ả không có quyền chỉ huy. Nên ả âm thần kí©h thí©ɧ cho lửa giận của đội mình ngày một sôi trào, đến độ không gì có thể kiềm chế được.

Tên đội phó kia giận quá hóa cười, cả người điên tiết đến run rẩy, nói: "công phu mồm mép được lắm, để tao xem sau hôm nay chúng mày còn nói cười được nữa hay không." Rồi gã gằn giọng hô lên với đám đàn em: "lên đi, xé hết mấy cái miệng đó cho tao, rồi vứt làm mồi cho tang thi."

"Rõ!"

Đám đàn em phía sau gã khoảng hơn hai mươi tên, sẵn cầm dao rìu trên tay lúc đánh tang thi, sắc mặt man rợ đồng loạt ùa tới.

Hạc Giai Phàm và Tử Đoàn lập tức vận hành dị năng, sắc mặt ngưng trọng nhìn thế tới như nước lũ của đối phương. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhất định phải gϊếŧ người, thay vì chỉ làm người đó bị thương như những lần trước.

Quả thật có những kẻ tồn tại dư thừa chỉ như một hàng lỗi của tạo hóa, thối nát xấu xí nhìn mà ứa gan.
« Chương TrướcChương Tiếp »