Chương 20: Ngày thứ hai mươi làm cá mặn

Sau khi cách một khoảng nhất định thì đám tang thi kia lại bắt đầu đi theo sau.

Không chỉ như thế, bất kỳ con tang thi nào họ gặp trên đường cũng bắt đầu đi theo sau họ.

Rất nhanh một bầy tang thi lớn đã tụ tập lại phía sau bọn họ!

Mênh mông như một làn sóng, nhìn qua cũng phải đến hơn trăm con.

"...."

Cứu mạng a.

Hồ Linh Linh không có tiền đồ mà phát run, giọng nói cũng trở nên cứng đờ: "Phải, phải làm sao đây?".

Ninh Tử Nhu nhanh chóng liếc mắt về phía sau nhìn một cái, nuốt nước bọt, nói: "Bình tĩnh."

Tang Lạc vẫn đang nhắm mắt như cũ, ngủ cực kỳ say.

Bọn họ muốn gọi cô dậy.

Nhưng lại sợ tiếng động quá lớn sẽ làm kinh động đến đám tang thi phía sau.

Vào giờ phút này, thời gian giống như trôi chậm đi gấp hai lần vậy.

Thú cưỡi không biết mệt mỏi mà đi vào tòa nhà chính ở bên cạnh, đi qua con đường với vô vàn cây đại thụ.

Cùng lúc đó, có vài sinh viên đột nhiên nhảy ra trên con đường phía trước.

"???"

"!!!"

"Cái quái gì——!" Một tiếng ngắn ngủi nhưng chói tai vang lên.

Mấy người sinh viên này sau khi quay người lại liền nhìn thấy cả một đại quân tang thi, cả đám người đều sợ đến mức choáng váng.

Nhưng mấy người này giống như đã được huấn luyện qua, trong nháy mắt đã phản ứng lại, có người chạy đi, cũng có người trèo lên trên cây đại thụ.

Mà tiếng hét chói tai kia cũng đã làm kinh động đến đám tang thi, chúng nó thi nhau gào lên đuổi theo mà chạy về phía trước.

Hồ Linh Linh nghĩ thầm, xong rồi.

Hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất, ốm lấy một cái đùi của thú cưỡi.

Ninh Tử Thu lại cho rằng đây chính là chiến thuật của cô ấy, lập tức học theo, ôm lấy cái đùi khác của thú cưỡi.

Tang Lạc: "...."

Hệ thống: "...."

Một người một hệ thống khó có khi đồng lòng với nhau cùng cảm thán: Hai người này chính là nhân tài a.

Kỳ thật Tang Lạc không có ngủ, cô chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi.

—— Chủ yếu là do hệ thống vẫn luôn lải nhải, không cho cô ngủ.

Cô khẽ ngẩng đầu lên và liếc nhìn.

Đám tang thi đang săn người kia đều không hẹn mà tránh họ ra.

Nói cách khác, là tránh thú cưỡi ra.

Thấy thế, cô có thể yên tâm mà lười biếng, tiếp tục lại nhắm mắt dưỡng thần.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu thấy vậy cũng lặng lẽ mà đứng thẳng lên.

"Tang Lạc?!"

Đúng lúc này, từ trên một cây đại thụ mà thú cưỡi đi qua vang lên một giọng nói tràn đầy sự kinh hãi.

Bởi vì âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu này, Tang Lạc lười biếng mở mắt ra.

Vị trí địa lý thuận lợi giúp cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy nam sinh đang treo mình trên thân cây kia, đối phương nhìn cô với vẻ mặt tương đối phức tạp.

Trong l*иg ngực Tang Lạc bỗng nhiên trào ra một cỗ cảm xúc chua xót và phẫn nộ vốn không thuộc về cô.

Cô nhíu này, hỏi hệ thống: "Tên này là ai?"

Hệ thống kích động đến mức xoay vòng vòng: "Là nam chính! Nam chính đó!!!"

"Đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một! Ký chủ mau gây phiền phức cho hắn đi!"

Vẻ mặt Tang Lạc vừa có chút thay đổi.

Nam chính ở trên cây đã biết mình không nhận sai người, sau khi xác nhận đó chính là Tang Lạc, hắn ta không thể tin được mà nói: "Cô còn sống?! Tôi vốn cho rằng cô đã chết! Mấy ngày nay cô đã ở đâu?"

Tang Lạc hững hờ liếc mắt nhìn qua nam chính, sau đó lại nhìn xuống đám tang thi đang ở dưới gốc cây.

Một lát sau, đôi môi đỏ chậm rãi lạnh lùng cong lên.

Hô hấp của nam chính cứng lại, đáy mắt xuất hiện tia kinh diễm.

Virus đột ngột bùng nổ, trong lòng mỗi người đều run sợ mà cố gắng sống sót, những người may mắn còn sống sót đều hốc hác, tiều tụy.

Mà Tang Lạc đứng dưới gốc cây chẳng những trông như đang tỏa sáng, mà còn ngày càng đẹp hơn.

Gương mặt kiều nộn đến mức có thể véo ra nước, mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười đều chứa đầy vẻ phong tình, đẹp đến không gì sánh được.

Nhớ tới ngày virus bùng nổ, trong lòng hắn nổi lên một tia áy náy.

Tình huống lúc ấy thật sự rất nguy cấp, hắn không có thời gian chăm sóc cô.

Cũng may là cô không có việc gì.

Nam chính hít một hơi, đang định mở miệng, thì thấy Tang Lạc đột nhiên ưu nhã mà cởi giày ra, tiện tay ném đi.

Giây tiếp theo.

Chiếc giày kia bay thẳng về phía hắn, đế giày chuẩn xác mà tàn nhẫn đập thẳng vào mặt hắn.

"Thưởng giày cho anh đó, khỏi cần cảm ơn."

Đôi mắt của Tang Lạc không có cảm xúc mà cong lên như một vầng trăng khuyết xinh đẹp, từng đợt sát ý cũng theo đó mà chầm chậm tan đi.

Nam chính: "???!!!"

Gương mặt đau nhức làm cho cơ thể hắn mất cân bằng, ngã thẳng vào lòng đám tang thi đang ở dưới gốc cây.

Đám tang thi hưng phấn kêu gào: Thịt tự động đưa tới miệng!!!

Nam chính hét lên chói tai: "Mẹ kiếp a a a a ——"