Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai làm cá mặn

Hắn không hối hận khi đã vứt bỏ Tang Lạc để cứu Tần Ngữ, giữa hai người này, hắn khẳng định là chọn Tần Ngữ.

Dù có quay lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Huống chi lúc ấy Tang Lạc đã bị tang thi đẩy ngã.

Chỉ là, tuy hắn không có quá nhiều cảm xúc với Tang Lạc, nhưng đúng là cô đối xử với hắn rất tốt.

Trong hai ngày vừa qua, La Phàm vừa nhớ tới cô liền cảm thấy rất đau khổ, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng mà hiện tại, những sự khổ sở và áy náy đó đã biến thành khó hiểu cùng phẫn nộ.

Người phụ nữ này thật quá con mẹ nó tàn nhẫn.

Nếu không phải hắn đã quấn một lớp băng dính dày trên người, liều mạng mà bảo vệ mặt, lại thêm vận khí tốt, thì hiện tại hắn đã đi đời rồi.

Sao cô như biến thành một con người khác vậy?

Hơn nữa ——

Vì sao con tang thi kia chẳng những không tấn công cô, mà còn cõng cô?

Là nam chính, La Phàm vẫn còn có não.

Hắn dần đi đến một kết luận: Tang Lạc có khả năng khống chế được tang thi.

Như vậy thì cũng có thể giải thích được việc hắn không bị mấy con tang thi kia cắn bị thương.

Bởi vì Tang Lạc đã khống chế chúng.

Cô không muốn gϊếŧ hắn, cô chỉ là muốn hù dọa hắn thôi.

Nghĩ đến đây, La Phàm nhẹ nhàng thở ra.

Hắn đã định chạy về phía cô.

Trước kia khi Tang Lạc không vui, hắn chỉ cần tùy tiện dỗ dành một chút là ổn rồi.

Nhưng mắt thấy càng ngày càng có nhiều tang thi đuổi đến đây, hắn cũng từ bỏ suy nghĩ kia.

*

Sau khi La Phàm chạy đi mất, Hồ Linh Linh mơ hồ nghe thấy Tang Lạc nói một câu: "Xem ra đúng là không gϊếŧ được hắn rồi."

Chẳng lẽ Tang Lạc biết dù ném La Phàm vào bầy tang thi thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?

Cô cũng quá trâu bò rồi!

Giày của Tang Lạc bị rơi dưới gốc cây, Ninh Tử Thu chạy tới đó nhặt nó lên, do dự không biết nên chân chó* mà giúp Tang Lạc đi vào hay không.

*Chân chó: Nịnh nọt

"Đã dính vào rác rưởi rồi thì còn nhặt về làm cái gì?"

Tang Lạc ngáp một cái, thuận tay cởi nốt chiếc giày còn lại ra, cuộn tròn hai chân lên ghế dựa.

Dị năng của cô đã khôi phục được một chút, cô liền tạo ra một lớp nước mỏng quấn quanh mắt cá chân, cái lạnh của nước như thấm vào từng lỗ chân lông, làm cho cảm giác đau bớt đi đáng kể.

Tang lạc hơi nhướng mày: Dị năng hệ thủy vậy mà lại có chút năng lực trị liệu ở bên trong.

Lúc này, cô đồng thời cũng nhận được một thông báo từ hệ thống:

[ Mục tiêu của tuyến nhiệm vụ chính La Phàm có giá trị thương tích là 99, khen thưởng cho hệ thống 99 tích phân ]

[ Độ hoàn thành nhiệm vụ: 0.5% ]

Tang Lạc cảm thán: "Ta hoàn thành nhiệm vụ, ngươi được nhận thưởng, hóa ra ngươi lại là ông chủ của ta, ta chỉ là làm công cho ngươi thôi."

Hệ thống: "...."

Giọng điệu của cô làm cho nó có cảm giác nó không còn sống được bao lâu nữa.

Hệ thống biết ý, nói: "Tôi có tích phân, nên có thể phục vụ cô tốt hơn nha."

Tang Lạc: "Ví dụ như?"

Hệ thống còn chưa nghĩ đến, quyết định giả làm người câm, không trả lời cô.

Sau đó không còn sự việc ngoài ý muốn nào nữa, một đường thông suốt đi thẳng tới hầm gửi xe.

Dù ở trong hầm gửi xe tối tăm nhưng chiếc siêu xe màu đỏ vẫn sáng chói như một ngọn lửa, ở trong dòng xe liếc mắt một cái cũng có thể tìm được nó.

Ninh Tử Thu chủ động nhận nhiệm vụ lái xe.

Tang Lạc ném chìa khóa xe cho anh ta, thoải mái mà nằm xuống ghế sau, nói tên chung cư.

Đây là một trong những tiểu khu sang trọng bậc nhất ở khu vực này, Ninh Tử Thu đã từng đi làm gia sư ở đây, nên biết phải đi đường như thế nào.

Hồ Linh Linh thật cẩn thận ngồi vào ghế phụ, đương nhiên thú cưỡi không dám ngồi cùng với chủ nhân ở ghế sau, chỉ có thể khó khăn mà bò lên nóc xe ngồi.

Xe được lái ra khỏi hầm gửi xe, đi ra khỏi trường rồi tiến thẳng đến đường lớn bên ngoài.

Đâu đâu cũng có thể nhìn thấy vết máu đen loang lổ, vô số xe cộ đậu bừa bãi trên đường, có xe cửa mở, bên trong có xác chết treo lủng lẳng.

Tốp năm tốp ba tang thi nghe được tiếng động cơ xe mà xông tới, thú cưỡi gầm nhẹ một tiếng.

Đám tang thi liền không dám đến gần, chỉ dám bám theo từ xa.

Khả năng lái xe của Ninh Tử Thu không tệ, rất nhanh đã đi qua khu vực này.

Khi đi ngang qua một siêu thị, bên trong có rất nhiều thi thể, nhưng có thể nhìn ra được trên kệ vẫn còn rất nhiều hàng hóa.

Thuộc tính lớp trưởng của Hồ Linh Linh đột nhiên được mở ra, quay đầu lại ánh mắt mong chờ nhìn về phía Tang Lạc, đề nghị: "Chúng ta đi vào trong siêu thị tích trữ một ít vật tư đi."

Cô ấy nghĩ: Có sự uy hϊếp của tang thi cấp hai, dù vào siêu thị thì cũng không có vấn đề gì cả, nhân cơ hội này mà tích trữ vật tư nhiều một chút.

Tang Lạc lười biếng xua tay.

Chính là đã đồng ý.

Thú cưỡi từ trên nóc xe nhảy xuống, nhanh nhẹn chạy vào siêu thị, phát huy tác dụng tang thi cấp hai của mình, đuổi toàn bộ đám tang thi trong siêu thị đi.

Trong phạm vi năm trăm mét, ngoài nó ra thì không còn một con tang thi nào khác cả.

Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu vui mừng ra mặt: Tang thi sau khi tiến hóa dùng thật tốt!

Hai người bọn họ lập tức chạy vào trong siêu thị.

Không bao lâu sau, Hồ Linh Linh ôm một đống đồ ăn vặt mà cô ấy đã tỉ mỉ chọn và một đôi dép lê về đưa cho Tang Lạc.

"Không biết cậu thích ăn cái gì, nên tớ tùy tiện lấy một chút, cậu ăn lót dạ trước đi."

"Cậu đi thử xem dép có vừa chân không."

Thấy Tang Lạc cũng không có ghét bỏ những đồ vật cô ấy đã lấy, khuôn mặt đỏ bừng thấm đẫm mồ hôi của Hồ Linh Linh chợt nở nụ cười.

Cô ấy vui vẻ quay lại siêu thị, một bên cùng với Ninh Tử Thu nhét đồ ăn vào miệng —— trước đó mỗi ngày chỉ có thể ăn một gói mì gói, bây giờ muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy —— một bên chất đống vào cốp xe nước, mì ăn liền, đồ hộp, bánh quy, giăm bông, socola…. Cộng thêm không ít trái cây còn chưa hỏng.

Hai người thu thập vật tư đến vui vẻ vô cùng.

Đời này cuối cùng bọn họ cũng được trải nghiệm cảm giác sảng khoái khi có thể tùy tiện nhặt đồ ở siêu thị.