Chương 26: Phó bản số 17.tt

Cố Quân lạnh lùng nhìn mọi người nói.

"Tôi không nghĩ mọi người xen vào chuyện của tôi!"

Tiếu Tiếu nhìn Cố Quân lạnh lùng nói vậy thì biết mình đã chọc giận đối phương đành nói.

"Vâng! Thiếu gia."

Thừa diệp Cố Quân xoay người đi Tiếu Tiếu lập tức trao đổi một cái mặt quỷ với Lâm Thiên trang ngoan ngoãn ở bên cạnh.

Đương nhiên Lâm đại thiếu gia của chúng ta đã rất lễ phép đáp lại bộ mặt vô cùng thiếu đánh của bản thân. 😈😈😈

Cố Quân nhìn bọn họ một lúc dường như nghĩ đến điều gì đó Cố Quân lấy mười hạt đậu từ hệ thống ra đặt chúng xung quanh cái kho rồi đùng mộc hệ dị năng kích phát làm chúng nhanh chống bao bọc cái kho lại. Mà những việc trên chỉ nhầm ngăn cản những con khỉ trên chạy đi chịu chết.

Làm xong những việc này Cố Quân lắc mình nhảy ra khỏi cái kho được bản thân gói thành bánh chưng.

Khi trong thấy thân hình "mỏng manh dễ vỡ " của Thôn Thiên thảo Cố Quân không khỏi co rút khóe miệng mà truyền ý thức cho Thôn Thiên thảo dừng tấn công, người tới là anh.

Thôn Thiên thảo nghi hoặc nhìn chung quanh và thấy một con hai chân quái đang đi về phía nó. Hai chân quái này tỏa ra khí tức làm nó cảm thấy rất thân thiết y hệt như thấy thân mụ, nó không chắc chắn hỏi.

"Người qua đường? "

"Ân!"

"Ô ô ô thảo thảo rất vui nha~~~"

Khi được đáp án xác định từ Cố Quân Thôn Thiên thảo vui vẻ mà khiêu hai cái sau đó dùng một căn dây dằng quấn quanh người Cố Quân kéo anh lại gần, mấy cái lá không an phận lăng qua lộn lại trên người anh. Mà anh cũng không hề phản khán hay chán ghét gì.

Anh thấp giọng nói với Thôn Thiên thảo "Ngươi đem chỗ bị thương cho ta xem ta giúp ngươi khôi phục".

"A~ thảo thảo rất thẹn thùng! 😍😍😍"

Thôn Thiên thảo thẹn thùng đặc anh xuống đất sau đó biến nhỏ lại chỉ cở một chậu hoa nhỏ cho anh xem mấy chỗ bị vặt rụng lá gẫy cành.

Thôn Thiên thảo trong hình dạng này quả nhiên xấu vô cùng y hệt như cỏ khô bị người ta dùng dao băm vài chục nhát vậy. Cành đứt quá trời lá chỉ có mấy sợi thảm thương vô cùng, Cố Quân có chút không đành lòng dùng tay xoa xoa an ủi nó. Anh dùng dị năng bao phủ toàn thân nó, những cái lá nhanh chóng xanh tươi lên, những đoạn dây bị thương chưa đức lìa cũng có dấu hiệu khép lại vết thương.

Sau một hồi dùng hết dị năng thì Cố Quân vẫn chưa giúp Thôn Thiên thảo khôi phục hoàn toàn thì rất bất đắc dĩ. Thôn Thiên thảo thì cảm thấy như vậy cũng rất tốt rồi nha.

Nếu lúc đầu là cỏ dại ở xa mạc thì giờ là cỏ dại nơi nông thôn rồi. Hơn nữa Cố Quân còn đổi thuốc tăng trưởng dành cho thực vật biến dị làm cho Thôn Thiên thảo vui vẻ đến khiêu vũ mấy vòng. Đương nhiên thuốc này còn có một tác dụng khác đó là Thôn Thiên thảo sẽ rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những gì Cố Quân nói. Nhưng mà những chuyện như thế này Cố tiên sinh của chúng ta đương nhiên sẽ không nói ra rồi.

Vì cảm tạ hai chân quái nào đó, à không tiểu Quân Thôn Thiên thảo quyết định lấy thân báo đáp. Khụ thật ra là thảo thảo chỉ muốn đi theo để cọ thuốc tăng chiều cao (thuốc tăng trưởng dành cho thực vật biến dị) thôi.

Bởi vì cả hai đều có tâm tư riêng nên cuộc trao đổi rất nhanh đi ra quyết định. Thôn Thiên thảo biến hình nhỏ xíu xiêu ẩn nấp trong tay áo Cố Quân giúp anh tiêu diệt địch còn anh cho nó thuốc tăng trưởng.

Sau khi giải quyết vấn đề Cố Quân trở về thu thập các dây đậu của mình tiếp tục công việc của bản thân, thu nhập gạo!

Lâm Thiên khi nhìn thấy Cố Quân thì cười cười nói

"Cậu thu phục quái thực mà không phát ra âm thanh gì hết làm mọi người lo chết khϊếp!"

"Không cần quá lo lắng. Tôi biết chừng mực. "

Cố Quân thấp giọng trả lời. Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh nhạt như ngày thường nhưng ánh mắt xuyên qua lớp mặt nạ thì lại là nhu hòa rất nhiều.

Lâm Thiên nhìn mà không khỏi thất thần trong giây lát, khi hắn tỉnh táo lại thì đã không thấy được ánh mắt nhu hòa đó, nhiều khi hắn còn cho rằng bản thân lúc này nhất định gặp ảo giác. Cho đến một thời gian dài sau đó Lâm Thiên mới biết bản thân là không nhìn lầm, không những thế hắn còn là người đầu tiên phát hiện sự thay đổi trên gương mặt Cố Quân trong thân xác này.

Cố Quân không phải không có biểu cảm mà chỉ do ít người thấy mà thôi. Chẳng hạn như em họ kiếp trước của anh lâu lâu cũng thấy anh cười âm hiểm hay cười đểu cáng gì đó, muội muội thì thấy được sự ôn nhu hay diệu dàng của anh.

Còn ở kiếp này thời gian tiếp xúc của Cố Quân đối với mọi người quá ít thành ra chưa ai thấy được. Cố Quân ở trong thân xác này cũng từng cười khẽ rất nhiều lần nhưng mà hình như tại mọi người không chú ý nên chưa từng thấy.