Chương 15: ám ảnh

Sau bữa cơm chiều, mọi người vây quanh nói chuyện phiếm. Biệt thự cách biệt với thế giới bên ngoài, cũng không có gì giải trí, thời gian dài chờ đợi và phải đối mặt với thực tế khủng hoảng không biết thế nào, có thể khiến cho người bình thường trở nên buồn bực khó chịu. Mọi người tụ tập một chỗ, như bình thường mẹ Lương bắt đầu nói một vài chuyện phiếm trong nhà, bà kể về những chuyện thú vị trước đây khi bà còn làm giáo viên. Bà vốn làm giáo viên mười mấy năm, đề tài nhắc đến đều thú vị lan tràn, dì Bình trời sinh tính tình lạc quan, tự nhiên cũng hiểu được. Vì thế mỗi ngày sau khi ăn xong, liền thành cô giáo Lương cùng dì Bình bát quái về đề tài lớp học, cũng xua tan không ít khoảng thời gian nặng nề lúc này. Rất nhanh Tiểu Tiệp bắt đầu mệt rã rời, Lương Nhiên cố hết sức chuẩn bị bế tiểu gia hoả có vẻ đã nặng lên, ở một bên Hắc Tử thấy thế liền đứng dậy hỗ trợ ôm lấy Tiểu Tiệp đến sô pha đặt bé nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho bé. Thần sắc mẹ Lương có chút phức tạp, hơn nửa năm qua, bà tất nhiên nhìn thấy rõ ràng người thanh niên này đối với con gái bà vô cùng dụng tâm. Thậm chí ở trước mặt Tiểu Tiệp hoàn toàn sắm vai một người cha đúng chuẩn. Mặc dù có lúc Tiểu Tiệp cũng sẽ ở trước mặt bà nhắc đến ba ba, nhưng số lần càng ngày càng ít. Thời gian lâu quá, hình dáng ba ba cũng dần trở nên mơ hồ. Ngược lại mỗi ngày chú cùng chơi với bé, dạy bé bơi lội, hình tượng càng lúc càng khắc sâu. Nếu mạt thế không đến, có đứa nhỏ bên người không phải sẽ rất khó khăn cho Nhiên Nhiên tìm một đối tượng tốt sao? Trong lòng mẹ Lương thở dài một hơi, chỉ là giờ đây trong thời điểm thế này, sinh mệnh từng thời khắc đều không thể bảo đảm, ai lại còn có tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này?

Màn đêm buông xuống, đang lúc mọi người đều chuẩn bị đi ngủ, Trong vùng núi yên tĩnh mơ hồ truyền đến vài tiếng giống như tiếng pháo nổ. Mẹ Lương và dì Bình còn không có cảm thấy có gì tiếp tục ngáp lên ngáp xuống, cùng hướng vào phòng trong. Hắc Tử cùng Cường Tử đề cao cảnh giác: - "Tiếng súng!" Hắc Tử ý bảo một chút, Cường Tử lập tức tiến vào phòng trong theo dõi màn hình kiểm tra.

- "Có chuyện." giọng nói của Cường Tử truyền đến, Hắc Tử cùng Lương Nhiên lập tức đi vào trong, sắc mặt Cường Tử có chút ngưng trọng, hắn chỉ vào màn hình.

Vài camera đã hư mất, bây giờ chỉ còn lại camera dưới chân núi cùng hoa viên biệt thự còn có thể sử dụng. Trong màn hình hiển thị, có một đoàn xe khoảng bảy tám chiếc xe đang hướng lên khu biệt thự trên núi này đi lên. Đoàn xe có xe việt dã, xe tải, xe nhỏ hợp lại thành một đoàn, không biết là gì, nhưng nếu tiếng súng vừa rồi là từ đoàn người này, vậy cần phải đề phòng bọn hắn có ý đồ không tốt.

Lương Nhiên nhanh chóng cảnh báo dì Bình cùng mẹ Lương, gọi hai người bế Tiểu Tiệp trốn cho tốt. Lộ trình đi lên trên này hơn mười phút, có điều hiện giờ dọc theo đường đều là vụn băng cùng tuyết đọng, tốc độ xe rất chậm, chắc là không nhanh như vậy sẽ lên đến đây. Lúc này xe đã qua phạm vi khống chế của camera dưới chân núi, Lương Nhiên quay đầu cùng Hắc Tử thương lượng:

- "Chúng ta có nên làm chút gì phòng bị không?" Bây giờ còn không xác định được đoàn người này có phải chỉ tạm thời tìm nơi nghỉ chân hay là ở lại luôn? Cũng không xác định bọn hắn có uy hϊếp đến sự an toàn của bọn họ hay không?

- "Cường Tử đã đi ra ngoài thăm dò." Hắc Tử bình tĩnh nói, Lương Nhiên quay đầu nhìn lại, Cường Tử đã không thấy đâu.

- "Đừng lo lắng, hắn rất nhanh trí." Hắc Tử cười cười, trên tay cầm tai nghe, đeo lên tai nói chuyện cùng Cường Tử, dặn dò Cường Tử phải hết sức cẩn thận. Trái tim Lương Nhiên đập nhanh hơn, theo dõi trên màn hình tivi chỉ là một mảnh bông tuyết rơi rơi, nhìn không được đoàn xe này đã đến đâu, cách nơi này còn xa lắm không, không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên dự cảm không tốt.

Rất nhanh dự cảm của cô biến thành sự thật, trong rừng lại vang dội tiếng súng, ở giữa còn mơ hồ nghe được có tiếng người thét thảm thiết. Hắc Tử biến sắc, trong tai nghe truyền đến giọng nói thì thầm của Cường Tử:

- "Lão đại, tình hình không ổn, đám người đó đến từng biệt thự lục soát, vừa rồi ở biệt thự số sáu chúng gϊếŧ vài người phản kháng."

- "Rõ rồi, không được kinh động đến bọn hắn, em về đây ngay đi!" Hắc Tử thấp giọng căn dặn, sau đó xoay người nói với Lương Nhiên: - "Đám người này đến đây không có ý đồ tốt, chúng một đường cướp đến đây, chúng ta tốt nhất nên tránh đi."



Trong lòng Lương Nhiên rùng mình, lập tức gọi dì Bình, các cô cùng nhau ra gian ngoài chuyển đồ vật vào mật thất. Những vật tư xếp gian ngoài của tầng hầm trải qua nữa năm tiêu dùng, hiện tại cũng không còn lại nhiều. Các cô nhanh chóng đem những đồ còn dùng đều chuyển vào phòng trong. Dọn dẹp triệt để chăn, đến cả chiếc bàn, ghế dựa... sau cùng trong tầng hầm vắng vẻ chỉ còn lại chiếc giường bàn bi da. Lương Nhiên cùng Hắc Tử cẩn thận kiểm tra thêm lần nữa, đem tất cả những dấu vết người ở nháy mắt đều thu vào không gian. Hắc Tử tắt máy phát điện để cho Lương Nhiên thu vào. Trong nhất thời tầng hầm trong tối đen một mảnh, lúc này Cường Tử cũng nhanh chóng quay trở về, lúc đang định đóng cửa tầng hầm, lại nghe Hắc Tử thấp giọng phân phó:

-"Không cần đóng, để cửa mở ra."

Lương Nhiên nhìn Hắc Tử chợt hiểu, hắn là muốn nguỵ tạo biệt thự từng có người ở, nhưng hiện tại đều đã rời khỏi? Thật may ở phía trên quả thật đã lâu không có ai ở.

Rất nhanh mọi người đều trốn vào trong mật thất, mẹ Lương ôm chặt Tiểu Tiệp, cùng dì Bình hai người dựa vào cùng một chỗ, mẹ Lương thấp giọng dặn dò Tiểu Tiệp không được lên tiếng, Tiểu Tiệp ngủ mơ mơ màng màng nhưng vẫn nhu thuận đáp ứng một tiếng.

Khoảng chừng vài phút sau, bên ngoài biệt thự vang lên âm thanh động cơ ô tô càng ngày càng đến gần. Sau đó xe dừng ở bên ngoài biệt thự tắt động cơ, có người từ trên xe đi dưới, cẩn thận đẩy cửa cổng. Rất nhanh mấy người đàn ông khác giơ súng tiến vào chung quanh kiểm tra. Những người này ăn mặc đều rất kỳ quái, trên thân mặc bảy tám tầng quần áo, rõ ràng không hợp vóc người nhưng để tránh rét lạnh cũng miễn cưỡng mặc vào người. Trên thân trên mặt mỗi người đều bẩn không chịu nổi, trên quần áo vết máu đen loang lổ, bọn hắn vừa tiến vào, bên trong biệt thự liền tràn ngập dày đặc mùi máu tanh tưởi của zombie. Lúc đi qua bể bơi nước nóng, một người đàn ông kinh hỉ kêu lên một tiếng: - "Á đù! Nơi này còn có bể bơi này! Hôm nay thật sự may mắn a!"

- "A Bưu! Cẩn thận một chút! Kiểm tra xong nơi này không có vấn đề thì cho mày mặc sức hưởng thụ!" Một người đàn ông đen thui cao lớn khác nhíu mày nói, vài người đem biệt thự trước sau kiểm tra vài lần, xác nhận không có người cũng không có zombie. Sau đó người đàn ông cao lớn đen thui đó nhanh chóng chạy ra báo cáo với đầu lĩnh. Một người đàn ông trung niên mắt lộ tà khí, dáng người tráng kiện, mặt thang đen xuống xe, hắn bước vào biệt thự, hắn quét mắt bốn phía, người đàn ông cao lớn đen thui kia ở một bên nói: - "Chính ca, xem xét mấy căn biệt thự chỉ có nơi này cũng không tệ lắm, tầng trên chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể ở, vừa rồi tìm mấy căn biệt thự kia đều hư hại cả rồi, à đúng rồi, nơi này còn có một tầng hầm!"

Ngừơi đàn ông được gọi là Chính ca nghe vậy gật đầu quyết định: - "Vậy ở nơi này đi!" tay hắn vỗ vỗ lên vai người đàn ông đó, tay vung lên: - "Kiểm tra một chút, đưa mọi người tiến vào, hôm nay thu hoạch cũng không tệ, để cho các anh em vui vẻ một phen!"

Mọi người nghe vậy tuôn ra một trận hoan hô, rất nhanh có người từ bên ngoài xe lục tục chuyển đồ vật vào trong. Ở vài nơi gắn các thiết bị chiếu sáng thay đèn, ở phòng khách còn có lầu hai có người ném lên mấy tấm ga giường cũ nát nhưng vẫn còn có thể dùng làm chăn. Cuối cùng, mấy người đàn ông xoa xoa tay cười đi ra bên ngoài xe, kéo xuống vài người. Trong đó có vài cô gái bọn chúng vừa mới bắt được ở biệt thự kia, các cô gái thất tha thất thểu bị đẩy vào trong, có cô bị đẩy ngã trên mặt tuyết, bọn họ sợ hãi dựa vào nhau. Quần áo trên người các cô tả tơi cũ nát không chịu nổi, căn bản che chắn không được thân thể, lộ ra da thịt đã bị đông lạnh thành màu sắc xanh tím. Các cô có người mình đầy thương tích, trên thân có bao nhiêu chỗ huyết nhục mơ hồ, có một người trên da thịt bị bầm đen to lớn, ngũ quan đều vặn vẹo chen chúc cùng một chỗ, còn có khóe môi vỡ nát, giống như từng bị người ta dùng vật cứng đánh qua mấy lượt.

- "Chính ca, cô gái này hôm nay thưởng cho em đi!" Một gã đàn ông sau cùng có vẻ mặt dữ tợn, dáng người thấp bé túm lấy tóc cô gái kéo cô ấy lên. Khoé miệng cô gái có có vết máu, nửa bên mặt sưng to phù thủng, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan thanh tú. Cô không kêu rên tiếng nào, liều mạng dùng tay trái gạt tay gã ra, cánh tay còn lại rũ xuống bên cạnh theo một góc độ kỳ quái, lúc cô gái bị kéo lê trên mặt đất liền run run một chút: - "Con khốn!" Gã đàn ông bị cào đau đớn, vung tay tát cô gái một bạt tai khiến cô ngã nhào trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Chính ca đang bước vào nhà liền dừng bước, quay đầu nhìn nhìn, cười lớn nói: - "Cô gái vừa bắt được này thật là dữ dằn a! Không muốn mất người thì nhanh chóng cắt đứt đầu lưỡi đi!"



Nhóm đàn ông đang đi bên cạnh ha ha cười lớn, khua môi múa mép nói: - "Tài ca, hôm nay phải cẩn thận, coi chừng ở phía dưới bị cắn rớt a!"

- "Chính là đợi chúng ta cùng nhau giúp giáo huấn cô ta một chút a!"

Chính ca đi theo cười lớn, sau đó nói: "Cô gái có tính cách thế này cũng có điểm thú vị." hắn híp mắt vuốt cằm, sau đó nói với gã đàn ông vẻ mặt dữ tợn thấp bé: - "Trước tiên cho mày chơi, sau đó đưa đến phòng tao." nghĩ nghĩ hắn còn nói: - "Nếu cô ta còn không nghe lời, cánh tay còn lại của cô ta cũng đánh gãy đi!"

- "Vâng! Chính ca!" gã đàn ông thấp bé hưng phấn đáp ứng, Chính ca gật nhẹ đầu bước lên lầu.

- "Các anh em! Thượng đi! Đem mấy cô gái này tắm rửa sạch sẽ rồi làm!" - một gã đàn ông có vóc dáng thấp thấp khác nhìn da thịt lộ ra ngoài của cô gái kia, hưng phấn rống lên. Lập tức mọi người đều hét lên vui mừng, trước đem các cô gái trên mặt đất xách lên ném vào bể bơi nước nóng, nhất thời bên ngoài vang lên nhiều tiếng thét chói tai cầu xin tha thứ xen lẫn thanh âm hưng phấn, điên cuồng đến cực điểm của mấy gã đàn ông.

- "Súc sinh!" Cường Tử nhìn màn hình theo dõi, cắn chặt răng nói một câu.

Dì Bình cùng mẹ Lương đã sớm rớt nước mắt, thậm chí nghĩ mãi cũng không hiểu. Đám người bên ngoài sao có thể như vậy? Bọn hắn cũng là người, bọn hắn cũng có cha mẹ thậm chí con gái, vì sao có thể không còn nhân tính làm nhục đồng loại? Mẹ Lương hàm chứa nước mắt, gắt gao che hai tai Tiểu Tiệp, không cho bé nghe thấy những âm thanh đáng ghê tởm bên ngoài kia. Hắc Tử không chút thay đổi, đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền có thể nhìn ra hắn đang trong cơn thịnh nộ. Nhưng bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không thích hợp, lúc quay đầu nhìn về phía Lương Nhiên, hắn sợ ngây người, môi Lương Nhiên không nhịn được run rẩy, không, thậm chí cả người đều run rẩy, giống như cô đã nhìn thấy cái gì đó khiến cô sợ hãi đến cực điểm. Đôi mắt to của cô chứa đầy nước mắt, nhưng không có chảy ra. Cho đến khi Hắc Tử nhìn về phía cô, nước mắt của cô đột nhiên chảy xuống, trong mắt toát ra: vô cùng hận, vô cùng thương tâm, cùng vô cùng đau đớn, còn có nỗi sợ hãi thật sâu.

- "Gϊếŧ bọn họ..." Lương Nhiên thì thào nói.

- "Gϊếŧ bọn họ. Gϊếŧ bọn họ. Gϊếŧ bọn họ..." Lương Nhiên không nhịn được nói liên tục.

Trong lòng Hắc Tử đau đớn mãnh liệt, hắn nhìn thấy Lương Nhiên cực kỳ bi ai đến cực điểm làm chấn động toàn thân. Nhất thời không nghĩ được gì, một tay kéo Lương Nhiên vào trong ngực, bàn tay lớn ấn vào gáy cô, gắt gao ôm chặt lấy cô. Nước mắt Lương Nhiên lập tức thấm ướt áo hắn, đôi vai cô co rúm, sau đó cô há miệng cắn một cái trên ngực Hắc Tử, trong miệng hàm hồ im lặng lại phát ra âm thanh nức nở:

- "Gϊếŧ. . . hết... bọn hắn!"