Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 53: thoát đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Tĩnh và Cường Tử tìm được nơi ở của Thẩm Tiến, nhưng lúc này họ mới phát hiện nơi thoải mái xa hoa đó không những cửa phòng mở toang, bên trong không có một bóng người, chung quanh đồ vật rối loạn biểu hiện người rời đi rất vội vàng, xem raphân tán vật biểu hiện trong phòng người rời khỏi thời điểm vội vàng, xem ra Thẩm Tiến đã mang theo Tiểu Tiệp rời khỏi.

Hai người nhanh chóng đuổi theo, lúc này bên ngoài khu an toàn tiếng còi báo hiệu kêu vang dội.

Lúc hai người rời khỏi tiểu khu bên ngoài đã náo loạn thành một đoàn, dân chạy nạn không ngừng chạy ào ra từng mọi ngóc ngách. Trên đường lúc nãy còn vắng lặng giờ phút này trên các ngã tư đường đều trở nên vô cùng đông đúc, chật chội. Mọi người người khiêng đồ người chạy không... tất cả đều chạy về cùng một hướng. Có nhiều xe không kiên nhẫn nhấn kèn xe inh ỏi để người đằng trước tránh ra, gặp phải không có lối đi, người đó nhoài đầu ra cửa sổ mắng chửi ầm lên. Nhưng lại không có ai quản, mọi người đều chỉ lo chạy trốn!

Cường Tử cẩn thận che chở Trần Tĩnh dán sát tường mà đi, chờ một đợt dân chạy nạn tuôn ào qua hai người, Trần Tĩnh mới thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó nghi hoặc hỏi Cường Tử: - "Sao lại rối loạn như vậy? Cho dù tất cả dân chạy nạn rút lui, cũng nên có người duy trì trật tự chứ!"

Cường Tử nhíu mày lắc đầu, đột nhiên trên loa phát thanh phát ra lời thông báo như vậy, không giống như đã trải qua lãnh đạo phía trên phê duyệt, không biết đã phát sinh chuyện gì. Thẩm Tiến là trước khi nghe lời cảnh báo rời khỏi, hay là trước đó hắn đã biết tin tức zombie triều tấn công khu an toàn bọn hắn là ở cảnh báo trước rời khỏi. Như vậy lúc này chắc chắn hắn phải đến cửa Đông!

Cường Tử kéo tay Trần Tĩnh định chạy theo dân chạy nạn phía trước hướng đến cửa đông đuổi theo.

Lúc hai người chạy qua một phố buôn bán, rất nhiều dân chúng có thân hình to lớn kết thành một đội lưu dân đang dùng tảng đá to đập vỡ cửa kính của cửa hàng, kéo những người bên trong có ý đồ phản kháng sử dụng gậy gộc trên tay đập vào đầu đối phương, cho đến khi đối phương máu chảy đầy đầu cầu xin tha thứ, bọn chúng mới ném người sang một bên, sau đó xông vào đoạt lấy đồ đạc trong cửa hàng. Có một số ít người bạo loạn bắt đầu ném xăng đạn tự chế chờ cho lửa cháy hừng hực lên thì cười ha ha khiêng đồ cướp được chạy đi.

Trần Tĩnh ra sức giữ chặt tay Cường Tử đang muốn tiến lên ngăn lại: - "Đừng đi! Bây giờ rất rối loạn! Trước tiên chúng ta tìm cho được Tiểu Tiệp! Bằng không mọi người sẽ bị lạc nhau!"

Đôi mắt Cường Tử đỏ rực gật nhẹ đầu, hai người cẩn thận đi qua ngọn lửa đang lan tràn ở ngã tư đường, dân chạy nạn vượt qua hai người rất nhiều, khiến hai người bị đẩy đến phía trước không thể không vội vàng trốn vào một hẻm nhỏ chật hẹp ngay bên đường. Con đường lớn phía trước chật chội không chịu nổi đã bắt đầu đã xảy ra chuyện, dân chạy nạn quá mức kinh hoảng, bấn loạn không chạy được nhanh bị người phía sau đẩy ngã xuống đất, rồi sau đó dân chạy nạn phía sau không ngừng chạy lên phía trước chen lấn đẩy nhau bất chấp tất cả chỉ có chạy và chạy. Thoáng chốc xảy ra hiệu ứng giẫm đạp nhau, nhất thời tiếng hét thảm thiết hòa cùng âm thanh tức giận rống mắng ầm ỉ bốn phía!

- "Cẩn thận!" Cường Tử kéo Trần Tĩnh về phía sau lưng hắn, một đống dân chạy nạn chạm qua bên người hai người, có mấy người nhanh trí cũng lách vào con hẻm này cũng chen chúc tiến vào, dựa vào tường thở dốc!

- "Cứu mạng! Cứu mạng a!" Một người phụ nữ ôm đứa bé bị đám người chen chúc đẩy về phía trước, bị đẩy ngã xuống đất nháy mắt cô chống khuỷu tay đem đứa nhỏ chặt chẽ bảo vệ trong ngực, sử dụng toàn bộ sức lực trong thân thể nhỏ gầy đơn bạc, thét chói tai cầu cứu. Nhưng đám người phía sau chen lấn hỗn loạn lao lên phía trước bất chấp dẫm đạp trên người trên đầu cô.

Nhất thời người phụ nữ bị giẫm cả người be bét máu tươi, cô vẫn cong người như trước, dưới người đứa bé sơ sinh vì bị chèn ép áp lực mà phát ra tiếng khóc nỉ non!

- "Nhanh nhanh cứu với... cứu con của tôi với...!" Người phụ nữ tuyệt vọng cầu xin những người đang cách cô chừng hai ba mét!



Cường Tử từ con hẻm chạy ra chỉ vài bước hắn đã chen vào trong đám người đó! Hắn đến bên người phụ nữ kia, chặt chẽ ổn định hai chân, dùng vai chống lại dòng người va chạm phía trước! Sau đó hắn dùng lực hất ngã một người đàn ông đang muốn giẫm qua đầu người phụ nữ đó, thừa dịp người đàn ông đó bị đẩy ngã ra phía sau, hắn dùng lực kéo người phụ nữ trên mặt đất lên! Không ngờ nữa người trên cúi thấp nhưng lại không thể động đậy, thì ra lưng của người phụ nữ đó đã bị giẫm gẫy nhưng cô vẫn cố gắng nâng cao cả người lên, trên thân dù kiệt lực cũng không ép xuống! Cường Tử cắn răng đưa tay lôi ra đứa bé sơ sinh khóc không ra tiếng, bảo vệ trước ngực rồi dùng sức mở đường, chạy nhanh về con hẻm phía trước! Trên mặt đất, người phụ nữ đó thoáng chốc bị dòng người phía sau giẫm đứt tay chân, phun ra một ngụm máu, không còn hơi thở nữa...

Trần Tĩnh rớt nước mắt ôm lấy đứa bé Cường Tử cứu trở về, cô nhìn thấy sắc mặt đứa bé có chút xanh, cô vội vàng cởϊ áσ bé ra dùng hai ngón tay khép lại ấn lên l*иg ngực gầy yếu bắt đầu làm hô hấp nhân tạo. Chỉ chốc lát đứa nhỏ liền phát ra tiếng khóc nỉ non ngắn ngủi, những người đang tránh né dòng người gần đó không khỏi nhìn hai người đầy kính nể. Cường Tử nỗ lực bình phục hơi thở, vừa rồi chỉ ngắn ngủi vài giây mà mạo hiểm hơn rất nhiều so với lúc hắn ra ngoài làm nhiệm vụ gϊếŧ zombie!

Ngoài ngã tư hỗn loạn đã đến lúc chấm dứt, trên đường cái đã trở nên vô cùng thê lương, nơi nơi đều là thi thể bị giẫm nát không còn nhìn ra hình dạng, cũng có một ít người còn thở kêu cứu. Trần Tĩnh kéo áo của đứa nhỏ lại, Cường Tử mang theo hai người đi ra ngoài, còn chưa đi được bao xa hai hắn nhìn thấy phía trước Hắc Tử và Lương Nhiên đang đến gần.

Bởi vì chiếc xe không có cách gì đi tiếp được nên hai người Hắc Tử chỉ có thể xuống xe đi bộ. Lương Nhiên đem xe cất vào không thời gian, đi theo Hắc Tử tránh được đám đông hỗn loạn tìm đến chỗ ở của Thẩm Tiến. Kết quả bốn người vừa vặn gặp nhau tại đây. Lương Nhiên biết tin Thẩm Tiến đã mang theo Tiểu Tiệp rời khỏi, trong lòng Lương Nhiên bất an, hiện tại khu an toàn hỗn loạn như vậy, khắp nơi đều là khói đen cuồn cuộn, cướp phóng hỏa đánh đập người, giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn. Rốt cuộc Tiểu Tiệp đang ở đâu?

Cô cố kiềm chế tâm tình lo lắng, mấy người Lương Nhiên nhanh chóng chạy về khu C hội hợp cùng đám người chú Trần. Lúc này một nhà chú Trần đã đứng ngồi không yên, mẹ Lương khẩn trương không ngừng đi tới đi lui trong phòng nhỏ. Thấy bọn họ trở lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Sương Sương thấy trên tay Trần Tĩnh còn ôm một đứa bé sơ sinh thì vô cùng ngạc nhiên. Lương Nhiên thấy nét mặt đầy áy này của Trần Tĩnh, đưa tay xoa nhẹ lên tóc cô ấy.

- "Đừng lo lắng, nếu đã cứu được, đứa bé này cứ đi theo chúng ta." Lương Nhiên nhẹ giọng nói.

- "Chị Nhiên..." Hai mắt Trần Tĩnh đỏ ửng, mang theo một đứa bé mới sinh, chạy nạn sẽ càng trở nên gian nan hơn. Nhưng cô và Cường Tử đều cố gắng cứu đứa bé này, nếu muốn bọn họ bỏ rơi đứa bé này thì bọn họ thật sự không đành lòng.

- "Không có việc gì, em sợ chị không nuôi nổi một đứa bé sơ sinh sao?" Lương Nhiên hơi cười với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nhếch miệng cười rộ lên, dùng sức gật đầu

- "Dạ!"

Đám người chú Trần đã sớm chuẩn bị tốt, họ đã chuyển những đồ vật cần thiết lên xe, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vài người Hắc Tử cũng lên xe Jeep, cố gắng ngồi chật chội một chút. Xe sau, chở đầy một nhà chú Trần và một số vật tư mẹ Lương chuyển qua. Hai chiếc xe nhanh chóng khởi động, hướng đến phía đông khu an toàn chạy đi.

Hắc Tử Cường Tử ngồi ở phía trước, nhóm phụ nữ ngồi ở phía sau, trong lòng Lương Nhiên lo lắng vạn phần, sắc mặt trắng bệch, cô vừa nghĩ đến kiếp trước Thẩm Tiến vì bảo vệ chính mình mà đem Tiểu Tiệp làm lá chắn ngăn cản zombie, lòng của cô đau đớn khó nhịn. Bây giờ Thẩm Tiến đã ra khỏi khu an toàn hoặc vẫn còn ở lối ra ở hướng đông. Bất cứ giá nào cô cũng phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Tiệp, quyết không thể để Tiểu Tiệp tiếp tục ở bên cạnh gã đàn ông kia!

Hai chiếc xe nhanh phóng tới cửa ra ở hướng đông, nhưng rất nhanh xe không thể không giảm tốc độ, bốn phương tám hướng đều có người vọt tới đồng thời dòng xe cộ trên đường khiến đường cái chật cứng, xe nửa bánh cũng khó nhích được! Cường Tử leo lêи đỉиɦ xe đứng nhìn phía xa, hắn thấy trước cửa phía đông một vùng rộng lớn giờ đây rậm rạp người với người không ngừng chen lấn ra cửa! Bởi vì không có người chỉ huy sắp xếp mọi thứ đều hỗn loạn, càng khiến người ta kinh ngạc ở bên trong còn có không biết bao nhiêu người đập phá, thiêu rụi một chiếc xe. Trên mặt mọi người đều kinh hoảng cùng sợ hãi, hai bên có một số quân lính mặc quân phục thần sắc mờ mịt nhìn trường hợp khó giải quyết này. Một trong số đó cố hét to kêu gọi mọi người bình tĩnh xếp hàng, nhưng không có bất kỳ kẻ nào nghe lọt tai.

- "Cửa ra hẹp lại có rất nhiều người, người xe đều chen chúc thành một đống!" Cường Tử lùi về bên trong xe nói với mọi người. Trái tim Lương Nhiên trầm xuống, tình hình này không có khả năng tìm được Thẩm Tiến!



Hắc Tử trầm giọng nói: - "Chúng ta nổ tường! Tạo ra một lối ra khác!"

Lúc này, trên loa phát thanh đã im lặng từ lâu, thế nhưng bây giờ truyền đến một loạt rè rè chói tai theo sau là thanh âm sột soạt, một giọng nói trầm thấp giống như bị thương, suy yếu truyền ra.

- "Tôi là lãnh đạo khu an toàn... Trịnh Vĩ Minh, xin mọi người đừng bối rối." lời của ông thoáng ngừng một chút: - "Rất nhanh sẽ có người sắp xếp cho mọi người ra khỏi đây, dẫn dắt mọi người đi đến căn cứ mới của quốc gia, zombie Triều ít nhất phải mất một ngày nữa mới có thể đến nơi này. Tường bao quanh ở khu an toàn cũng có thể ngăn cản zombie triều một đoạn thời gian, mọi người không cần kinh hoảng, không được chống đối sự an bài của người sắp xếp, như vậy mới có thể rời khỏi đây nhanh hơn để đi đến địa phương an toàn."

- "Nếu mọi người là dân chạy nạn, xin mọi người hãy nhớ thật kỹ, chúng ta là con người, không phải súc sinh. Xin mọi người buông tay đừng tổn thương chính đồng bào của mình, hãy giúp đỡ nhau cùng nhau rời khỏi đây."

- "Nếu người nào là bộ đội chiến sĩ, lúc các cậu mặc quân trang cầm vũ khí trong tay, xin các cậu hãy nhớ kỹ chức trách của người quân nhân, nhân dân tín nhiệm trước các cậu, ỷ lại vào các cậu, kính ngưỡng các cậu. Nếu các cậu nguyện ý tiếp thu mệnh lệnh của lãnh đạo khu C, như vậy tôi vô cùng cảm kích các cậu. Nếu không thể, cũng mời các cậu dọc theo đường đi hết sức giúp đỡ những người dân chạy nạn, tôi cũng vô cùng cảm kích các cậu..."

Giọng nói trong loa phát thanh không lớn, thậm chí mỗi lần người đó nói một đoạn sẽ dừng lại thở dốc, dường như đang phải chịu một nổi đau đớn nào đó. Nhưng giọng nói này lập tức khiến cho vô số dân chạy nạn đang đổ xô nơi cửa ra vào bất chợt an tĩnh trở lại, mọi người nghe nói có người sẽ đưa bọn họ đến căn cứ mới, lúc này nhiều người kích động ôm người thân khóc rống một trận, trái tim hoảng loạn mờ mịt ngay lập tức được trấn an vỗ về. Nhóm dân chạy nạn tỉnh táo lại, chung quanh trở nên có chút trật tự. Những binh lính hỗn loạn đâu đó, ánh mắt mờ mịt cũng từ từ tìm lại được vị trí của chính mình, bắt đầu chen chúc từ đám người đi ra.

Lương Nhiên cẩn thận lấy ra khối thuốc nổ vẫn đặt trong không gian, hai người Hắc Tử mang theo vật xuống xe, rời khỏi con đường xe đông nghẹt chạy về phía tường vây ít người chạy đến. Hai người không ngờ lại ở nơi này gặp được đám người Long đội trưởng, thế nhưng cả hai bên đều đến đây đặt thuốc nổ mở đường!

Long đội trưởng mang theo vài người đội viên cầm thuốc nổ, sắc mặt mọi ngừơi đều có chút đau kịch liệt.

Thì ra lãnh đạo khu C biết được tin tức lập tức dẫn người đi tìm đám người Dương tham mưu, yêu cầu chính phủ lập tức an bài dân chạy nạn rời khỏi cũng như an bài bộ đội quân nhân trước sau hộ tống dân chạy nạn an toàn đến nơi. Kết quả Dương tham mưu cự tuyệt, lão ta đề nghị trước tiên giấu diếm tình hình thực tế với dân chạy nạn, để cho quan viên chính phủ và quân đội tinh anh rời khỏi đây trước. Lúc ấy, Trịnh Già giận dữ cũng chỉ thẳng mắng Dương tham mưu vô sỉ, lại muốn để cho dân chạy nạn lưu lại giữ chân zombie! Dương tham mưu bị mắng thẹn quá hóa giận hướng đến Trịnh Già nổ súng. Sau đó lão ta mang theo đám người tâm phúc chuẩn bị rời đi trước. Sau khi Trịnh Già tỉnh lại, chỉ thị cảnh vệ đến phòng thông tin mở còi cảnh báo đồng thời phát ra thông báo khẩn. Lúc đám người Dương tham mưu chạy đến cửa khẩu bị làn sóng dân chạy nạn chạy trốn đến ngăn chặn. Cảnh vệ hướng đến dân chạy nạn nổ súng cùng lúc lái xe nghiền chết, đè ép một số người dân, khiến cho bọn họ phẫn nộ dẫn đến bạo động. Dân chạy nạn tuôn ra đập phá phóng hỏa đốt xe. Một số ít quan viên trong xe bị kéo ra đánh chết, xe phía sau mang theo quân trang vật tư cũng bị ngăn lại, người trên xe thấy tình thế không đúng lập tức nhảy xuống xe trốn, rất nhiều dân chạy nạn lao lên xe cướpc bóc.

Trong khi đó, Trịnh Già bị trọng thương cũng không lập tức tiếp nhận giải phẫu, ông dùng khoảng thời gian cuối cùng thu xếp an bài. Đám người Long đội trưởng được phải đến bảo hộ dân chạy nạn rời khỏi trật tự. Giờ phút này nghe thanh âm trên loa phát thanh, bọn họ biết Trịnh Già đang thiêu đốt dòng sinh mệnh cuối cùng để trấn an dân chạy nạn, một đám đàn ông đổ máu không nhíu mày đều không nhịn được đỏ đôi mắt.

Hai người Hắc Tử cũng trầm mặc, rất nhanh mọi người lên tinh thần thương lượng làm cách nào phá vỡ tường vây đồng thời giảm bớt phạm vi phản kích ra chung quanh. Mọi người tạm thời gạt bỏ mọi suy nghĩ, bắt đầu tìm kiếm điểm đặt thuốc nổ tốt nhất, dùng chủy thủ đυ.c lỗ trên tường nhét thuốc nở vào, đem thuốc nổ xếp thành hình chữ V, mặt khác có người khác phụ trách bắt đầu dùng loa thông báo cho những người dân chạy nạn đang loanh quanh gần đó tạm thời tránh đi...

- "Bùm!"

Trên xe, đám người Lương Nhiên đang lo lắng không yên, đột nhiên nghe được tiếng nổ kinh thiên động địa, từ phía xa xa tương vây bao quanh cao hơn mười mét bừng lên ngọn lửa khổng lồ, sau khi sương khói tản đi mặt tường bị thuốc nổ làm nổ tung tạo thành một lỗ hổng cực lớn. Quân lính sớm chờ đợi nhanh chóng tiến lên dọn sạch chỗ hỏng trên mặt đường, nhóm dân chạy nạn đang hoan hô bắt đầu hướng sang hướng này để rời di. Xe của đám người Lương Nhiên cũng chậm rãi bị thúc đẩy qua đây. Dưới sự chỉ huy an bài của quân đội, dòng xe chạy nạn cùng nhóm dân chạy nạn bắt đầu rút lui có trật tự. Hai người Hắc Tử rất nhanh trở về xe, mang theo xe một nhà chú Trần thúc cùng nhau rời khỏi, đi theo dòng xe phía trước, chậm rãi nhanh chóng cách rời khỏi khu an toàn.
« Chương TrướcChương Tiếp »