Chương 12: Như Đã Qua Mấy Đời.

Tang thi què chân kia gọi là Lão Vương, hai tròng mắt xám trắng hướng mẹ con hai người nhìn sang.

Như là ngửi được mùi thịt tươi, thấp thấp tru lên, khập khiễng lao về phía bọn họ.

Tống Hữu Ái sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn một bộ bảo vệ đẩy Tạ Ngưng ra phía sau: “Ngưng Ngưng, con mau chạy đi, chạy mau!”

Tạ Ngưng cầm tay mẹ, một bước tiến lên, giơ tay chém xuống.

Lấy góc độ và lực khống chế tinh chuẩn, đem trường đao hung hăng thọc vào trong óc của tang thi, sau đó rút ra một đống tạp chất đỏ sậm.

Tay chân Tống Hữu Ái có phần nhũn ra, Lão Vương nặng nề ngã xuống đất vang lên một tiếng nặng nề, giống như nện vào trong lòng của bà.

Tạ Ngưng xoay người, vươn một tay dùng sức ôm người mẹ tròn vo bụ bẫm của mình: “Mẹ, đừng sợ”

Khi lại lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mẹ, mặc cho tâm tính của cô mạnh mẽ đến mức nào, cũng không nhịn được mà hốc mắt ẩm ướt.

Đối với mẹ cô, cũng chỉ là con gái nhà mình mới mấy giờ không gặp.

Nhưng đối với Tạ Ngưng, lại rõ ràng giống như đã qua mất mấy đời.

Trải qua năm tháng cô độc dài đằng đẳng, hãm sâu trong hắc ám kéo dài, lúc này gặp lại ánh sáng, trong lòng liền dấy lên cảm giác cẩn thận và thấp thỏm bất an.

“Mẹ.” Tạ Ngưng nhích lại gần gối đầu lên vai Tống Hữu Ái, liều mạng ngăn lại nước mắt đang muốn trực trào.

Tống Hữu Ái ôm con gái vẫn đang bình yên vô sự, trong lòng cũng mười phần kích động.

Bà duỗi tay vỗ nhẹ lưng con gái, thanh âm ôn hòa: “Tiểu Ngưng đừng sợ, mẹ ở đây.”

Tạ Ngưng có loại xúc động muốn lệ nóng doanh tròng, chính là cái loại cảm xúc sôi trào muốn nín mà không nhín được.

Lời mẹ nói, giống hệt với di ngôn lúc lâm chung ở kiếp trước như đúc.

Mà một đời này, Tiểu Ngưng muốn bảo vệ mẹ, khiến mẹ cả đời áo cơm không lo.

“Mẹ, Tiểu Ngưng một chút cũng không sợ.”

Tống Hữu Ái ôm con gái nhà mình nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, thanh âm rõ ràng nghẹn ngào: “Tiểu Ngưng, con không biết lúc mẹ nhận được tin nhắn kia, liền sắp bị hù chết. Cũng may là con đã đến rồi, mẹ thấy con không có việc gì, cuối cùng đã có thể yên tâm.”

“Tin nhắn?” Tạ Ngưng ngẩn người, sau đó loáng thoáng nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy.

Trước khi đại hỗn loạn bắt đầu, việc liên lạc còn chưa bị gián đoạn, chính phủ đã phát vài lần tin nhắn khẩn cấp thông tri.

Cụ thể cô không nhớ rõ ràng, nhưng đại khái vẫn có chút ấn tượng.

Tựa hồ là nói do loại virus không rõ lai lịch nào đó náo loạn, cơ thể con người sẽ liên tục xảy ra sốt cao, sau khi giảm sốt thì sẽ phát triển theo hai loại phương hướng.

Một chính là biến thành tang thi mất đi tâm trí, liên tục đói khát tìm kiếm huyết nhục. Hai là đột biến gien sinh ra dị năng nào đó có thể đối kháng với tang thi.

Nghe giống như là nói đùa, nhưng đáng tiếc lại là sự thật đang xảy ra trên thế giới này.

Cho nên sốt cao không giảm, không nhất định sẽ biến thành tang thi, đây là thường thức mà mỗi người đều cẩn phải biết.

Nếu như không cẩn thận, rất có thể sẽ gϊếŧ chết đồng đội đang trong giai đoạn đột biến dị năng.

Lúc đầu mạt thế, loại sự việc bi thảm này đã từng phát sinh qua.

Tạ Ngưng cảm giác được tay mẹ hơi hơi phát run, dùng sức cấm lấy thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, mẹ.”

“Quái vật tang thi đó lúc đầu không hề đáng sợ, tốc độ của bọn chúng vô cùng chậm chạp, chỉ cần chúng ta giữ thể lực, thì chắn chắn có thể chạy được, ngàn vạn lần đừng để bị bọn họ vây quanh.”

“Được.” Tống Hữu Ái nắm chặt tay, “Mẹ nhất định sẽ cố gắng thích ứng, tuyệt đối không kéo chân sau của con.”

Mẹ con hai người cẩn thận đi xuống, tận lượng không phát ra âm thanh quá lớn, tránh để đưa tới phiền toái không cần thiết.

Trong siêu thị tĩnh lặng, thường thường sẽ có một hai tiếng gài rống truyền đến, theo đó là âm thanh nhấm nháp làm người ta sợ hãi, khiến trái tim bọn họ lạnh lẽo không thôi.