Chương 23: Thỉnh Cầu

Tôi đang vật lộn mạng sống với quái vật ở mạt thế, không có chỗ nào cho đạo đức và thiện tâm.

Lúc cần thiết, tôi thậm chí còn có thể vứt bỏ hết thảy tất cả, chỉ cần tôi và người nhà của mình được an toàn.

Đó là tôi – Tạ Ngưng.

Một người ích kỷ đến không thể nào hơn.

Một người như vậy, nhất định sẽ dọa sợ đến mẹ và em họ.

Tạ Ngưng vẫn luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không dám nhìn thẳng bọn họ.

Ba người ai cũng không nói chuyện, không khí trong nhà xe nhất thời trở nên cực kỳ áp lực.

“Ngưng Ngưng, có phải là con giận mẹ rồi hay không?” Âm thanh Tống Hữu Ái bỗng nhiên vang lên.

“Mẹ đã tự mình nghĩ kỹ lại, đúng, đúng là như vậy không ổn chút nào. Nơi, hoàn cảnh xung quanh đột nhiên biến thành như vậy, trong lúc nhất thời mẹ cũng không quá thích ứng. Nhưng về sau, mẹ nhất định sẽ cố gắng thích nghi.”

“Con không có giận mẹ.” Tạ Ngưng quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt đang thấp thỏm bất an của mẹ.

“Không giận, thật sự không giận. Chỉ là con cảm thấy năng lực bản thân không đủ.”

“Nói bậy!” Tống Hữu Ái hơi đề cao âm lượng, “Ngưng Ngưng của chúng ta đã rất lợi hại rồi.”

“Đúng, chị rất lợi hại, lợi hại vô cùng.” Tống Khả Hân vội vàng gật đầu.

Cho đến bây giờ, cô vẫn còn có điểm ngẩn người.

Tuy rằng chị không bao giờ tuân thủ thời gian, hai mươi phút để cô đợi gần một giờ, nhưng không ngờ chị lại có thể kiếm được một cái nhà xe nha.

Thật khó tin mà!

Cô nhìn quanh một vòng, nhà xem được thu dọn rất sạch sẽ.

Vào cửa chính là hai ghế dài đặt song song nhau, đuôi xe và đầu xe có giường tầng, ít nhất có thể chứa được năm đến sáu người.

Lại còn có nhà vệ sinh riêng và phòng bếp nhỏ, nơi này đúng là một ngôi nhà nhỏ di động.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, nhà xe này chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với xe tải.

Tống Hữu Ái đơn giản kể lại việc hai người bọn họ đến trạm xăng dầu lấy xăng với Tống Khả Hân, vừa lúc nhìn thấy nhà xe tông vào cửa hàng tiện lợi.

Nhắc tới chuyện này, cảm xúc hơi hạ xuống vài phần: “Ngưng Ngưng, ông ta là bị chính mẹ của mình cắn đúng không?”

Tạ Ngưng nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Tống Hữu Ái lấy ra từ trên hộc xe một quyển sổ nhỏ dính máu, “Con nhìn xem.”

Tạ Ngưng trầm mặc mở sổ ra, một tờ một tờ lật đi, “Bọn họ là đang đi du lịch. Ông ấy là người con hiếu thảo, gần nửa năm qua vẫn luôn dẫn theo mẹ già tám mươi tuổi quá khắp nơi trên cả nước du lịch.”

Cho nên nhà xe này có bộ bảo vệ sàn, phòng khi chấn động, đỉnh xe cũng có trang bị máy phát điện dựa vào sức gió.

Ông ấy đối với mẹ quả thật là chí thiện chí hiếu.

Nhưng thật đáng tiếc, mẹ già tám mươi tuổi bị sốt cao xong liền hóa thành tang thi.

Bà ấy mất đi lý trí, cắn đứt cổ đứa con trai thân cận nhất.

Sau đó, chính là tình cảnh mà bọn họ bắt gặp.

Tạ Ngưng khép lại sổ tay đưa cho Khả Hân ở ghế sau.

Tống Khả Hân là cô gái mau nước mắt, xem xong hai trang đã khiến cô bật khóc.

“Bọn họ từ Dương thị du ngoạn một đường đến nơi này, sớm định ra kế hoạch vui chơi ở nước C một năm.”

Đau ai ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

“Chị, sau này vẫn sẽ như vậy à? Chúng ta không còn có thể trở lại như trước sao?”

Tạ Ngưng nhìn từng lớp cây cối đang lùi dần qua kính cửa sổ: “Ừ, hẳn là không trở lại được.”

Sau này không chỉ như vậy, mà còn trở nên càng ngày càng kinh khủng hơn.

Khi nhân gian mất đi trật tự, thì cũng là lúc yêu ma quỷ quái cuồng hoan.

Tống Hữu Ái gắt gao nắm chặt tay láo, đột nhiên lên tiếng: “Ngưng Ngưng, con hứa với mẹ một việc có được không?”

“Về sau, nếu như mẹ bị biến thành quái vật, thì con nhất định phải nhân lúc mẹ chưa kịp làm ra chuyện gì có lỗi với hai đứa, mau chóng xử lý mẹ đi.”

Trái tim Tạ Ngưng hung hăng siết lại, cảm giác giống như bị búa đạp, vô cùng khó chịu.

Cô theo bản năng cầm tay mẹ: “Mẹ, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu, tuyệt đối sẽ không.”