Chương 26: Theo Quy Tắc Của Tôi

“Phanh” trong cửa hàng tiện lợi nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau.

“Anh làm cái gì cứ cướp đồ trước mặt tôi, làm gì cứ cướp đồ của tôi?”

“Ồn ào cái gì? Vừa rồi nói còn chưa nghe rõ?” Trung niên cơ bắp khỏe mạnh bước nhanh qua, trực tiếp kéo hai thanh niên như gà chọi tách ra.

Trong đó một người mang kính đen mặc áo sơmi trắng, trên trán bầm một mảng, hiển nhiên là vừa rồi bị người kia đánh.

“Anh ta cướp đồ của tôi?” Người đàn ông đeo mắt kính lộ ra vẻ mặt tức giận.

“Đừng nhiều lời, mau lên xe.” Trung niên cơ bắp khở mạnh tức giận gầm nhẹ một tiếng: “Mau lên mau lên! Đừng có gây loạn, chuẩn bị xuất phát.”

“Chồng, anh bị người ta đánh?” Phụ nữ trẻ tuổi ôm con trai, lo âu nhìn cái trán bầm tím của người đàn ông mặc sơ mi.

“Không sao.” Người đàn ông nhìn cô cười trấn an, đem toàn bộ mì ăn liền và đồ ăn vặt trong ngực nhét đến cho vợ và con trai, “Vợ à, cất mấy thứ này đó đi.”

Lúc này, người phụ nữ thân hình mập mạp ghế sau đột nhiên đứng lên, hướng tài xế kêu to: “Không được, các người không thể lái xe, chồng tôi còn chưa có quay lại.”

“Lão Lý, lái xe.” Người cơ bắp cuồn cuộn ngồi ở ghế đầu ngạnh mặt mở miệng.

Tài xế gật đầu, “Cạch” một tiếng đóng lại cửa xe, chuẩn bị khởi động xe buýt.

Mà đúng lúc này, một người đàn ông thân hình mập mạp từ trong cửa hàng tiện lợi nặng nề chạy ra.

Trước ngực người này đeo một cái bao lớn màu đen nặng trĩu, theo bước chân vội vàng của hắn, thịt mỡ cả người phập phồng giống hệt như sóng cuộn.

“Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa, không được lái xe, không được lái!” Phụ nữ néo lạnh giọng kêu to, bước ra khỏi chỗ ngồi.

Nhưng mà lỗi đi nhỏ lúc này đã sớm bị chen đầy, cô ta không cách nào đi được, khiến một loạt người bất mãn kêu lên: “Những xe khác đều đã đi rồi, vì sao chúng ta còn không đi? Vừa rồi trưởng quan đã nói, đến giờ thì lập tức chạy, không đợi.”

“Bà kêu cái gì kêu? Không thấy được phía sau đang có tang thi chạy về phía này sao?”

Một loạt cả trai lẫn gái ngồi ở phía sau cũng đồng loạt kêu lên: “Mau lái xe, có tang thi tới.”

“Đúng vậy, kiểu người gì vậy chứ, mau lái xe nhanh.”

“Không được lái, chồng tôi, chồng của tôi.”

Đàn ông mập mạp lúc này đã chạy đến bên cửa xe, không ngừng đập mạnh cửa.

Từ bên cạnh quốc lộ có mấy chục con tang thi đang bước nhanh, rõ ràng là hướng về phía xe buýt của bọn họ mà tụ lại.

“Kít.” Một chiếc xe Jeep bỗng ngừng lại bên cạnh xe buýt.

Địch Nhược Bách cùng anh hắn xuống xe, cẩn thận nhìn khuôn mặt đầu vẻ phẫn nộ của anh mình.

“Mau mở cửa, Sâm Nhi tới.” Người cơ bắp vội vàng đứng lên nói với tài xế.

Cửa xe vừa mở, đàn ông mập mạp còn đang muốn leo lên, đã bị ánh mắt lạnh băng của thanh niên phóng tới dọa cho sợ hãi.

Địch Nhược Bách và thanh niên một trước một sau lên xe, “Ồn ào cái gì? Xe số sáu các người tính một lần phạm lỗi lớn.”

“Nếu như đủ ba lần, các người liền tự mình đi đến an toàn khu.”

“A…” Bên trong xe số sáu truyền đến một mảnh âm thanh ai oán.

Thanh niên giơ tay, mặt không biểu tình hướng mọi người làm động tác im lặng, “Các vị đang ngồi đây đều rất rõ ràng, các người đều là người thân của chuyên viên thuộc trung tâm nghiên cứu, đều là nhân tài quốc gia trọng dụng.”

“Tôi là Cố Sâm, là một trong những người chủ yếu phụ trách đưa các vị đến khu vực an toàn.”

“Tôi dẫn dắt tiểu đội đặc biệt hành động, bất luận là nhiệm vụ nguy hiểm hay khó khăn đến nhường nào, cũng chưa từng không hoàn thành.”

“Cho nên tôi hy vọng các vị đang ngồi đây, phải tuân thủ quy tắc của tôi.”