Chương 3: Lửa Nóng Đốt Tim

Tám ngày mưa to, dừng sức cọ rửa mặt đất.

“Ca, ca, anh nhìn bên kia, lúc này cư nhiên còn có người không muốn sống chạy tới tiểu khu?” Một gương mặt non nớt dán lên cửa sổ, hóng chuyện nhìn ra bên ngoài.

“Không biết nơi này đã bị tang thi vây quanh sao?”

Cô gái này lá gan đúng là đủ lớn! Đơn phương độc mã lẻ loi một mình, cô ta đang tính toán làm gì?

Cửa xe mở xuống một nửa, mưa bụi theo đó bay vào bên trong.

Ngón tay thon dài của đàn ông thò ra bên ngoài thử thử: “Mưa nhỏ, xuống xe.”

Mưa nhỏ sao?

“Xuống xe làm gì? Chờ người của đội A dẫn bọn họ ra, chúng ta lại xuống, ca.”

Bằng không gió to mưa to, đi xuống tóc tai đều bị thổi rối loạn!

“Xuống xe giúp cô gái kia, cậu còn có mặt mũi ở đây nhìn?” Người đàn ông duỗi tay giúp hắn mở ra một bên cửa xe, chân dài đá tới, trực tiếp đạ người đi ra.

Đặc biệt vô tình lạnh nhạt!

Thiếu niên mặt non nớt suýt nữa đã khóc thành tiếng, đầu óc bị mưa lớn đổ xuống mau chóng tưới đến choáng váng.

Kiểu tóc hắn làm hơn một giờ liền a!

Ở dưới sự cọ rửa của nước mưa, toàn bộ đều hỗn độn trong gió….

Đây là mưa nhỏ mà ca nói sao?

Rút ra súng treo ở sau thắt lưng, hắn nâng lên khuôn mặt non nớt đầy biểu tình khóc tang, nện bước bước đi, xa xa liền thấy mấy con tang thi trung niên, bị cô gái giống như xắt rau chém rớt xuống đất.

Gì? Đây hoàn toàn là tiết tấu không cần hỗ trợ kia mà?

“Chị gái nhỏ này rất lợi hại a”

Mặt non nớt quay đầu, liền thấy đại ca vô tình lạnh nhạt của hắn cũng đi theo xuống xe.

Trong tay nam nhân cầm một cây dù đen, dáng người thon dài mà đứng ở bên cạnh xe.

Cách mênh mông mưa bụi, cả người ca hắn đều trông có vẻ mông lung như ngọc.

Khó trách một đống tiểu cô nương trong kinh, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, mỗi ngày chạy theo ca hắn. Dáng người và dung mạo như này, chạy theo không lỗ a.

“Trưng cái bản mặt ngu ngốc đứng đó làm gì, mau đi hỗ trợ”

“Hỗ trợ cái gì, chị gái nhỏ người ta anh tư táp sảng thân thủ lưu loát, nơi nào cần em giúp.” Mặt non nớt thì thầm trong miệng, nhưng chân vẫn không tự chủ mà hướng chị gái nhỏ kia chạy đi.

Tạ Ngưng chém xong một con tang thi, lắc lắc đầu sắp hôn mê.

“Hi!” Một khuôn mặt non nớt vô lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Tạ Ngưng nâng rìu chém.

Mặt non nớt chạy nhanh nhét súng lục lại ra sau lưng, liên tục xua tay kinh hô: “Đừng đừng đùng, chị gái nhỏ cô mau mở to mắt nhìn cho rõ, tôi không phải tang thi! Là người! Tôi là người!”

Tay Tạ Ngưng thoáng dừng giữa không trung, thở mạnh ra một hơi.

“Chị gái nhỏ, trong tiểu khu này nơi nơi đều là tang thi, chị tới đây làm gì? Nhà chị ở đây?”

Tạ Ngưng không để ý hắn, lau mặt quay đầu liền chạy hướng tiểu khu.

“Nhóc con, này cho cô dùng. So với rìu thuận tay hơn!” Đột nhiên, một thanh trường đao đưa tới trong tay của cô.

Tạ Ngưng thuận tay nhận lấy, ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt rất mơ hồ.

Cách màn mưa, cô mơ hồ không nhìn được rõ ràng, chỉ thấy được một đôi mắt đào hoa mang cười của nam nhân.

Không thích hợp, thân thể giống như bị lửa cháy hừng hực không ngừng thiêu đốt, bỏng cháy đến mức đau rát.

Nhiệt độ cơ thể của cô hiện tại không được bình thường.

Cần phải mau chóng tìm được em gái, nhất định phải đuổi kịp trước khi ngất xỉu.

“Này, nhóc con, trạng thái này của cô tốt nhất nên tìm cách tỉnh táo lại rồi….”

“Cảm ơn” Tạ Ngưng lắc lắc thanh trường đao trong tay, cất bước liền chạy hướng tiểu khu.

Rộng ước chừng năm ngón tay khép lại, dài vài thước, có chút giống kiếm, không hoàn toàn giống đao.

Mặt đao đen như mực, nhìn không chút nào thu hút, nhưng khi chém tang thi lại vô cùng sắc bén.

Tạ Ngưng thuận tay chép một con tang thi, sải bước chạy nhanh hướng tiểu khu.