Chương 32: Vây Khốn

Tạ Ngưng nhìn thoáng qua, tức khắc xoay người chạy lên lầu, hai nữ cán sự thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

Chỉ là vì chạy quá vội vàn, nên nữ cán sự bị thương ở tay kia sắc mặt càng thêm đỏ, trong miệng phát ra tiếng kêu khiến người ta cảm thấy kinh tủng, bước chân cũng càng thêm trầm trọng.

“Cô làm sao vậy?” Nữ cán sự quay đầu nhìn đồng bạn, lập tức hoảng sợ.

Chỉ thấy, nữ đồng sự giương miệng, nước bọt từ nơi đó không ngừng nhỏ giọt chảy xuống, tốc độ hành động của cô ta cũng theo đó mà càng lúc càng chậm.

Đương khi cô ta quay đầu nhìn lại, đôi mắt đã trở nên trắng dã như mắt cá chết, một mảnh trống rỗng.

Lúc này Tạ Ngưng đã chạy đến lầu ba, liếc mắt nhìn xuống dò xét một cái.

Thấy nữ cán sự kia còn đang ngơ ngốc sững người đứng ở cầu thang, nhìn không được kêu một tiếng, “Ê, sao còn không chạy? Đồng nghiệp kia của cô đã bị trúng virus đang trong quá trình thi hóa, còn không chạy thì không kịp đâu.”

Nữ cán sự mạnh giật mình hồi phục lại tinh thần, ngửa đầu nhìn hướng Tạ Ngưng, nâng bước chân liền vội vàng chạy.

Tạ Ngưng không ngừng tiếp tục chạy lên lầu bốn, duỗi tay đẩy ra cánh cửa kính nặng ngăn giữa lầu và cầu thang.

Liếc mắt nhìn một cái, đã thấy có mấy tang thi đang ngồi ở chỗ làm việc lung lay đứng lên.

Trực giác khát vọng máu thịt, làm cho bọn chúng vẻ mặt chết lặng mà nhìn hướng Tạ Ngưng.

“Phanh!” Trong phòng họp nhỏ cách vách truyền đến tiếng kêu sợ hãi: “Ngăn cô ta lại, mau ngăn cô ta lại, cô ta cũng phát điên rồi.”

Ánh mắt Tạ Ngưng chếch đi nhìn hướng cửa phòng họp đang khóa chặt, nắm trường đao trong tay, nghênh diện đánh tới ba con tang thi mặc chế phục đang gào rống.

Phía sau truyền tới âm thanh thở gấp của nữ cán sự: “Bọn họ đều sắp lên tới, phải làm sao bây giờ?”

“Khóa kỹ cửa!” Tạ Ngưng dùng máy đao giải quyết xong một con tang thi mặc chế phục, vững vàng mà bình tĩnh mở miệng.

Nữ cán sự hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn quanh một vòng, liền bổ nhào đến trên tủ văn kiện, cầm lấy một thanh khóa chữ U lớn.

Mới vừa tròng khóa lên cửa kính, bên ngoài đã truyền đến mấy tiếng tang thi kêu “hô hô”.

Nữ cán sự run rẫy cài vòng khóa lại vào chốt inox, còn chưa kịp ấn xuống, cửa kính đã bị hai tang thi mặc chế phục ở bên ngoài chụp tới.

Tạ Ngưng vừa giải quyết xong mấy con tang thi, quay đầu lại đã thấy thanh khóa lớn rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Nữ cán sự run run nhìn chằm chằm tang thi đang giương nanh múa vuốt bên ngoài cửa kính, tay chân như bị co rút từng bước lui về sau, hoàn toán mất đi dũng khí tiến lên khóa cửa.

“Phanh, phanh!”

Mắt thấy cửa kính đã sắp bị mấy tang thi bên ngoài phá ra, Tạ Ngưng vội vàng nhặt lên bộ khóa chữ U, một phen vòng qua “Cách” một tiếng khóa lại.

Làm xong hết thảy, Tạ Ngưng chân không ngừng bước chạy tới phòng họp gõ cửa: “Cậu cả, cậu cả!”

“Tiểu Ngưng?” Chất lượng phòng họp không tệ, thanh âm của cậu cả truyền tới có chút nghe không rõ ràng.

“Thùng thùng.” Nữ cán sự cũng chạy theo tới gõ cửa, cả mặt lo lắng, “Chủ nhiệm Mã mau mở cửa cho chúng tôi vào với.”

Cánh cửa kính kia không trụ được bao lâu.

Tang thi tụ càng nhiều, cứ như vậy đánh tới, thì sớm hay muộn cửa kính cũng sẽ bị nát.

“Tiểu Chu.” Bên trong có người vội mở cửa, kéo nữ cán sự vào.

Tạ Ngưng đi vào phòng họp nhỏ, phát hiện trong phòng hội nghị vậy mà nhét mười bảy mười tám người.

Trên bàn hội nghị có một phụ nữ béo, tay bị người dùng dây màn trói lại phía sau lưng, lúc này đang nằm sấp ở đó, miệng phát ra từng tiếng gào rống.

“Cậu cả!” Tạ Ngưng chuyển mắt trong đám người tìm kiếm.

“Ngưng, Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng!” Tống Hữu Chí mồ hôi đầy đầu từ trong đám người chen ra.