Chương 34: Phá Vây (1)

“Chủ nhiệm Mã, cháu lo cho con gái và người nhà.” Nữ cán sự xoa xoa tay: “Cháu muốn trở về nhìn xem.”

“Ài.” Chủ nhiệm Mã lắc đầu: “Vậy cô cũng đừng có hối hận.”

Tạ Ngưng chưa cho bọn họ cơ hội tiếp tục hàn huyên, trực tiếp mở cửa phòng hội nghị chạy nhanh ra ngoài.

Tống Hữu Chí cũng vội vàng theo sau, nữ cán sự Tiểu Chu khẽ cắn môi, cũng cùng theo ra ngoài.

Cửa phòng họp “Bang” một tiếng liền gắt gao đóng lại.

Tiểu Chu giương mắt nhìn thấy, chỉ thấy trên cửa kính kia, lúc này đã tục tập ít nhất bốn đến năm mươi khuôn mặt tang thi dữ tợn.

Cửa kính đã bị chúng nó đánh ra vết nứt, nhìn tựa hồ sắp không kiên trì được bao lâu.

“Lên sân thượng hướng này.” Tiểu Chu hít sâu một hơi, vội mang theo Tạ Ngưng và Tống Hữu Chí chạy hướng cửa nhỏ.

Ba người tử cửa hông văn phòng chạy ra ngoài, vòng đến phía sau sườn cầu thang nhanh chóng hướng lên trên.

Mà cùng lúc đó, cửa kính tầng bốn rốt cuộc cũng không chịu được nữa, “Phanh” một tiếng liền từ giữa vỡ ra

Ngay sau đó lả tả từng mảnh rơi trên mặt đất.

Mấy con tang thi liền tiếp bước rống rống từ lỗ lớn nơi đó chui vào, lắc lắc đầu, hưng phấn mà tụ lại trước cửa phòng họp.

“Phanh!”

“Phanh phanh!”

Mấy tiếng vang đinh tai nhức óc, nặng trĩu mà nện ở trái tim mấy người đang trong phòng họp.

Mấy người phụ nữ chem ở một góc nhịn không được hét lên chói tai.

Đàn ông lập tức rống giận: “Kêu cái gì? Gọi hồn hay gì?”

Mấy thứ này đối với tiếng người cảm ứng rất nhanh, vừa nghe trong phòng họp phát ra tiếng vang mơ hồ, đã càng thêm nỗ lực đánh vào cửa phòng.

Khuôn mặt chủ nhiệm Mã trắng bệch, quày đầu nhìn hướng của sổ.

Chỉ thấy, dưới sảnh lớn của tòa nhà đứng rậm rạp mấy trăm tang thi, liền tính cho dù là dùng dây thừng leo xuống, thì cũng không khác gì đưa dê vào miệng cọp.

“Chủ nhiệm Mã, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lúc này, đã có mấy người bắt đầu hối hận.

Đáng ra vừa rồi nên cùng đi ra ngoài với cô gái kia, ít nhất còn có thể liều một hai.

Hiện tại bị tang thi vây kín trong phòng hội nghị nhỏ, lại không có đồ ăn nước uống, nên như thế nào vượt qua khoảng thời gian dày vò này?

Bên trên sẽ phái người tới cứu bọn họ sao?

Lại khi nào sẽ tới?

Những người bị vây trong phòng hội nghị ở vào thế nước sôi lửa bỏng đó, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của Tạ Ngưng.

Từ bỏ phương thức tự cứu lấy mình, đều là kẻ ngốc không có thuốc chữa.

Tạ Ngưng cùng Tống Hữu Chí và nữ cán sự Tiểu Chu an toàn đi lên.

Tiểu Chu vừa duỗi tay muốn mở cửa sắt, đã bị Tạ Ngưng cản lại: “Từ từ.”

“Cô tránh ra.” Tạ Ngưng thần sắc ngưng trọng hướng cô ấy nghiêng đầu, quay lại liếc nhìn hai người một cái: “Đừng phát ra âm thanh.”

Tống Hữu Chí và Tiểu Chu đồng thời gật đầu.

Tạ Ngưng tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ.

Ba người từ khe hở nhìn ra, liền thấy mấy con tang thi đang nghiêng đầu, đồng loạt nhìn về hướng cửa sắt vừa phát ra tiếng vang này.

Tạ Ngưng nói nhỏ một tiếng: “Ở yên đây đừng cử động” Rồi đẩy cửa sắt một phen xông ra ngoài.

Tống Hữu Chí gấp đến mức há mồm muốn kêu lên, nhưng nhớ đến lời cháu gái vừa nhắc, vội vàng ngậm chặt miệng.

Ngắn ngủn hơn một phút, Tạ Ngưng đã chém ngã hai con tang thi, xoay người lại nháy mắt thọt chết con tang thi từ phía sau nhào tới.

“Tiến vào.” Tạ Ngưng hướng cửa sắt thấp giọng kêu một tiếng.

Tống Hữu Chí và Tiểu Chu mau chóng chạy lên.

“Có gì đó đang lên đây.” Tiểu Chu hướng phía dưới cầu thang nhìn một cái, sắc mặt liền biến.

“Khóa cửa cho kỹ!”

“Cửa này chỉ có thể khóa ở bên ngoài!”

Lúc này Tạ Ngưng đã chạy đến rìa sân thượng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tòa nhà cũ đối diện.

“Tìm đồ vật chặn cửa.”