Chương 45: Cũng Chính Là Lừa Người Ngoài Nghề

Tên nhóc còn trẻ mà đã hư người, đi đường chân mềm, lung lay hệt như một bà già.

Tống Hữu Chí đi qua khóa cổng sắt lại, mặt đầy tò mò nhìn cháu gái: “Ngưng Ngưng, cái này của cháu cũng là dị năng?”

Tạ Ngưng lấy ra gai nhọn kim loại ở ngón tay cho ông ấy quan sát, “Cậu, giống như cậu, cháu thức tỉnh dị năng hệ kim. Lúc trước ở tòa nhà cũ đã dùng qua, thang treo trên không kia chính là nhờ nó.”

“À.” Tống Hữu Chí bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách sắc mặt cháu lúc ấy tái nhợt như vậy, là vì sử dụng dị năng quá độ sao?”

Tạ Ngưng khẽ gật đầu.

Tống Hữu Ái quan tâm hỏi, “Ngưng Ngưng, sử dụng dị năng quá độ thì sẽ thế nào? Có ảnh hưởng đến thân thế không?”

“Không có việc gì mẹ, hiện tại năng lực dị năng của chúng con chỉ ở cấp thấp, năng lượng cũng không nhiều, sử dụng một lúc là hết rồi.”

“Kỳ thật không hề có nguy hại gì đối với thân thể. Ngược lại, phóng năng lượng nhiều lần, còn có thể tăng tốc nâng lên cường độ thân thể.”

Chỉ là mỗi lần phóng dị năng, trong đầu truyền đến cảm giác đau đớn và choáng váng khiến người rất khó chịu.

Tống Hữu Chí mắt trông mong nhìn Tạ Ngưng: “Ngưng Ngưng, dị năng hệ kim của con so ra hữu dụng hơn dị năng của cậu rất nhiều. Con mới nói mảnh kim loại kia ở lại trong cơ thể của thằng nhóc đầu vàng kia, là thật hay giải?”

Tạ Ngưng bật cười: “Đương nhiên là giả.”

“Con lừa hắn.” Tạ Ngưng chớp chớp mắt.

Lừa người ngoài nghề thôi mà.

Dị năng hệ kim của cô bây giờ mới thức tỉnh, dùng đầu gối nghĩ cũng biết, làm gì có thể lợi hại như vậy.

Sỡ dĩ có thể dọa được tên đầu vàng, là bởi vì kiếp trước cô đã từng găph qua phương thức tác chiến của dị năng giả hệ kim cấp cao.

Này đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm là kiếp trước cô chỉ có một không gian dị năng nhỏ, đời này vậy mà lại thức tỉnh được hệ kim, cực kỳ ngoài ý muốn.

“Tiểu Chí, em cũng thức tỉnh dị năng?”

“Chính là không khác gì bình thường, chỉ là sức lớn hơn một tí.”

“Đó cũng không tệ!” Tống Hữu Ái còn rất hâm mộ em trai nhà mình, “Chị cậu cái gì cũng đều không có đây.”

“Không có cũng tốt mà mẹ.” Sốt cao rất làm người lo lắng.

Bởi vì sau khi hạ sốt, còn có khả năng biến dị thành một hướng khác cực đoan, không có trăm phần trăm bảo đảm sẽ trở thành dị năng giả.

“Cũng đúng cũng đúng, bình bình an an chính là phúc.”

Tống Hữu Chí phụ họa một tiếng, ngay sau đó như là nhớ tới cái gì, “À đúng rồi Ngưng Ngưng, tên nhóc đầu vàng mới nói tới nhà số chín mươi tám kia, kỳ thật chính là nhà Tiểu Chu, nhà chồng của Chu Tuệ Trân.”

“Nhà bọn họ vì kiếm tiền, mà năm trước nhộn nhạo đóng thêm tầng thứ năm, trong nhà có ít nhất ba mươi mấy du khách đến ở.” Tống Hữu Chí nhíu mày, “Theo lời tên đầu vàng kia nói, hiện tại nhà Tiểu Chu đã bị anh họ Vương Hán của hắn tu hú chiếm tổ rồi?”

“Hẳn là.” Tạ Ngưng khẽ gật đầu.

Mạt thế chính là như thế, ai nắm đấm lớn thì tiếng nói lớn, rõ ràng là không tranh đạo lý.

Nhưng mà giống như Vương Hán, ở trong lúc mạt thế mới bắt đầu đã có thể kịp thời phản ứng, xem như là thuộc nhóm người đặc biệt thông minh.

“Kia bọn họ không phải chính là chiếm đoạt dân trạch sao!” Tống Hữu Chí đầy mặt không phục, “Mấy tên ngoại lại kia tưởng Tống Gia Các chúng ta không có người sao?”

“Cậu, loại tình huống này về sau sẽ càng ngày càng nhiều.”

Ba người còn đang nói chuyện, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kêu quỷ khóc sói gào.

“Hình như là nhà họ Lý đối diện chúng ta.” Tống Hữu Chí xoay người chạy đến cổng, cách lỗ hổng chạm khắc bên trên nhìn ra, nhịn không được thấp giọng kêu: “Ây da, không hay rồi, Ngưng Ngưng, mau lại đây xem.”

Tạ Ngưng và Tống Hữu Ái một trước một sau theo qua.

Chỉ thấy, hàng xóm đối diện nhà bà ngoại kia, lúc này cổng lớn đang mở to.

Một đôi nam nữ trẻ từ bên trong lăn nhào ra ngoài, sách vở ôm trong người lăn đầy đất.