Chương 49: Đôi Mắt Đỏ Rực

"Biết đi đâu mà tìm cho anh ta một đứa con gái đây chứ."

Trong phòng thuốc, Tô Nguyên lật tìm thuốc men, không khỏi nghĩ đến chuyện lúc trước.

Bóp trán, anh cảm thấy một trận đau đầu.

Bỏ lỡ cơ hội nhận được điểm thưởng, nói không đau lòng chắc chắn là dối.

Dĩ nhiên, cũng có thể hệ thống sẽ thưởng cho mình một trăm đôi tất...

"Hừ~"

Lễ cưới này sẽ tốn bao nhiêu đây?

Khủng khϊếp thật!

Tự cười nhạo mình một chút, Tô Nguyên cuối cùng cũng tìm được danh sách lưu trữ thuốc từ đống tài liệu.

Chính sự việc vừa rồi nhắc anh nhớ rằng, có lẽ anh còn phải tìm một số loại thuốc đặc biệt và dụng cụ phẫu thuật.

Ví dụ như thuốc dành cho sản phụ và trẻ em, cùng với các loại thuốc gây mê.

Mặc dù tạm thời nghĩ đến những điều này còn quá sớm, nhưng chuẩn bị trước không bao giờ là thừa.

Tất nhiên, nếu có thể tìm thấy một hoặc hai bác sĩ thì càng tốt.

Trong phòng thuốc không có các loại thuốc liên quan, anh chỉ có thể lật xem xem có tìm được nơi lưu trữ thuốc và thiết bị y tế của bệnh viện không.

May mắn thay, anh tìm được danh sách ghi lại việc lấy thuốc tại quầy trực.

"Phòng dưới tầng hầm..." Tô Nguyên lẩm bẩm, quay người rời khỏi phòng thuốc.

Băng qua hành lang, anh đến cầu thang, đi xuống tầng hầm.

Thấy dấu chân lộn xộn trên sàn, Tô Nguyên khựng lại. "Có người trong này sao?"

Trong tầng hầm bệnh viện.

Trong tầng hầm tối tăm, lúc này đang ồn ào.

Lão già mặc đồ bệnh nhân đứng trước mặt Triệu Sở, nước bọt bay tứ tung.

"Tôi đói."

"Mau đi kiếm thức ăn."

Lão chỉ vào Triệu Sở, mặt đầy bất mãn.

Triệu Sở đứng bên cạnh, cúi đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể im lặng.

"Này, tôi đang nói với anh, có nghe thấy không?"

Lão già mặc đồ bệnh nhân cau mày.

Vương Ca đầy phẫn nộ, đứng bật dậy, tức giận nói: "Muốn kiếm ăn thì tự mà đi!"

"Ông quá đáng lắm rồi!"

Anh thật sự không thể chịu nổi nữa.

Lão già này rõ ràng là thấy anh Triệu hiền lành nên bắt nạt.

Nhưng người hiền lành cũng không phải để người khác bắt nạt như thế này.

Lão già nhướng mày, như thể bị dọa sợ, mặt biến sắc, đột nhiên ngã xuống đất rêи ɾỉ.

"Mọi người xem này."

"Người trẻ bây giờ, bắt nạt ông già cô đơn như tôi."

"Trời đất ơi..."

Lão già mặc đồ bệnh nhân đạp chân xuống đất, tay đập loạn trên sàn, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

"Được rồi, các người đều bắt nạt tôi."

"Tôi hiểu rồi, các người hợp sức bắt nạt lão già như tôi."

"Các người thấy tôi vô dụng, muốn để tôi chết đói."

"Người thời nay..."

"Đợi khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ kiện các người, tôi nhất định phải đòi lại công bằng..."

Lão già mặc đồ bệnh nhân tức giận kêu la, như thể mình bị oan uổng lớn lắm.

Vương Ca nắm chặt nắm đấm, răng rắc, muốn lao ra đánh lão một trận, nhưng một bàn tay phía sau vội kéo anh lại.

Thẩm Khiết Khiết lắc đầu, nói nhỏ: "Anh đυ.ng vào lão làm gì, đừng lo chuyện không đâu."

"Chẳng lẽ anh muốn sau này bị lão quấy rầy à?"

Trong bệnh viện, chuyện như thế này gặp quá nhiều rồi.

Những người cuối cùng bị lừa đảo, thường chẳng còn gì, thậm chí gia đình tan nát.

Vương Ca quay phắt lại, nhìn chằm chằm Thẩm Khiết Khiết, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.

Thấy ánh mắt của Vương Ca, Thẩm Khiết Khiết gượng cười: "Anh... nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì." Vương Ca hít một hơi sâu, giọng nói thêm phần xa cách.

Anh hoàn toàn thất vọng rồi.

Mánh khóe của Thẩm Khiết Khiết anh không phải không biết.

Nhưng khi đến bệnh viện thực tập, Thẩm Khiết Khiết đã chăm sóc anh không ít.

Sau đó họ trở thành người yêu, anh cũng biết, Thẩm Khiết Khiết có rất nhiều tật xấu.

Nhưng không thể làm gì khác, ai bảo anh thích cô ấy chứ.

Chuyện tình cảm, vốn dĩ không thể nói lý lẽ.

Do đó, dù anh có đói, anh cũng sẵn sàng chia thức ăn cho cô.

Ban đầu anh nghĩ, hành động của mình sẽ làm cô cảm động, giờ đột nhiên nhận ra, Thẩm Khiết Khiết vẫn là Thẩm Khiết Khiết.

Chưa từng thay đổi!

Con người ít nhất cũng không nên lạnh lùng như vậy.

Dù thế nào, anh Triệu cũng không nên bị đối xử như vậy.

Trong góc, có người bất ngờ lên tiếng: "Chàng trai, cậu xin lỗi ông ấy đi, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi, nhường nhịn một chút."

"Đúng vậy, để ông ấy kêu la mãi, có khi sẽ dẫn xác sống tới."

Người bên cạnh cũng đồng tình.

Thực sự lão già này quá ồn ào, và trong lòng họ cũng không ít người có ý đồ riêng.

Những điều lão nói, chẳng phải là điều họ mong đợi sao?

Đã vài lần họ mang thức ăn về, lần này chắc cũng không có vấn đề gì chứ?

Vả lại, họ đã đi nhiều lần như vậy, chắc chắn có kinh nghiệm rồi.

Triệu Sở chưa kịp trả lời, người phụ nữ ôm con bỗng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Các người còn có lương tâm không, nếu không có anh Triệu, chúng ta đã chết đói rồi."

Nếu có thể, cô thực sự cũng muốn ra ngoài tìm thức ăn, thay vì nhận lấy thức ăn người khác mạo hiểm tính mạng mang về.

"Bên ngoài nguy hiểm như vậy, họ ra ngoài mà gặp chuyện gì thì sao?"

Nhưng cô biết, mình tạm thời không thể làm thế, con cô còn nhỏ, cô sợ mình mà gặp chuyện gì, con gái sẽ sống sao trong mạt thế này.

Vậy nên, xin lỗi vì cô phải ích kỷ một lần.

Lão già mặc đồ bệnh nhân liếc xéo người phụ nữ một cái, giọng mỉa mai: "Được rồi, cô cũng hợp sức bắt nạt tôi chứ gì."

"Cô có quan hệ gì với thằng nhãi này à?"

"Tốt quá, một gia đình ba người."

"Ông..."

Tần Huyên mắt đỏ hoe, gào lên: "Ông nói bậy!"

Cô cắn môi, máu rỉ ra, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Một phụ nữ dẫn con, vốn đã bị nhiều người dị nghị, lời của lão già đã động vào dây thần kinh nhạy cảm của cô.

"Mẹ, đừng khóc." Cô bé kéo tay áo Tần Huyên, nhẹ nhàng an ủi.

"Hừ, diễn hay lắm, đừng tưởng tôi không biết các cô nghĩ gì."

"Tôi thấy nhiều rồi."

Lão già mặc đồ bệnh nhân lạnh lùng nhìn Tần Huyên, mắt đầy khinh bỉ.

"Đủ rồi!"

Triệu Sở đột nhiên hét lên, thở hổn hển, mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ rực.

Trong bóng tối, trông thêm phần quái dị và đáng sợ.

Bộ dạng này của anh làm mọi người đều kinh sợ.

Triệu Sở ngẩng lên nhìn lão già, giọng khàn khàn: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ đi tìm."

"Anh Triệu, anh không thể đi." Vương Ca vội vàng ngăn cản.

“Cốc cốc!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Mọi người mặt biến sắc, có người kinh hãi: "Có phải zombie đến không?"

"Tôi đã nói rồi, không thể ồn ào quá mà."

"Tất cả là tại các người, dẫn zombie đến rồi."

"Cốc cốc!"

Tô Nguyên tiếp tục gõ cửa.

Vương Ca nhìn mọi người run rẩy, lắc đầu nói: "Chắc không phải zombie."

Làm gì có zombie nào lịch sự thế, còn biết gõ cửa.