Chương 16: Ký ức bị mất đi

Hôm nay thật sự kiếm được không ít, bởi vì lấy được ba gốc cây kim ngân biến dị, hoàn thành nhiệm vụ bình xét cấp bậc A, trừ bỏ 2000 viên tinh hạch được thưởng kia ra, mỗi người còn thu hoạch được 1500 tích phân. Thịt thú biến dị có được năng lượng nhất định, sau khi ăn sẽ nhận được hiệu quả tương tự với hấp thu tinh hạch. Nhưng mà thú biến dị trừ bỏ thực lực cực mạnh ra, còn thông minh giảo hoạt hơn so với các dã thú bình thường, am hiểu sâu phương châm tác chiến đánh không lại thì bỏ chạy, phi thường khó bắt được. Bởi vậy, thịt của thú biến dị so với thịt heo bình thường đắt hơn nhiều lắm. Thịt heo bán đắt nhất là nhiều hơn 20 tinh hạch một cân, thú biến dị bình thường giá thấp nhất cũng phải là 30 viên. Dựa theo việc Tần Vô Hoa cùng đám người Dương Khởi ngay từ đầu đã phân chia rõ ràng, trong quá trình làm nhiệm vụ thu hoạch được con mồi, tinh hạch quy theo đầu người. Một mình Tần Vô Hoa gϊếŧ chết được bốn con sói biến dị, hơn nữa trong đó còn có một con là sói đầu đàn. Thịt của ba con sói biến dị cấp một đỉnh giai kia mỗi cân lấy trên dưới 35 viên tinh hạch để bán; sói đầu đàn đã đạt tới cấp hai trung giai, mỗi cân thịt sói bán ra là 50 viên tinh hạch. Bốn con sói biến thị tổng cộng bán được nhiều hơn 5000 viên tinh hạch cấp một. Đối với rất nhiều dị năng giả mà nói, đây tuyệt đối là một món của cải xa xỉ, cũng khó trách đám người Trương Linh sẽ sinh ra tâm tư muốn dây dưa.

Những tinh hạch này Tần Vô Hoa không giao cho Ngô Diệp, mà ở tại chợ đem giao dịch một ít đồ vật để bảo mệnh.

“Cái đệch, hai khẩu súng này thực quá ngầu, có nó thì sẽ gϊếŧ được bao nhiêu tang thi, quá tuyệt.” Ngô Diệp đùa nghịch hai khẩu súng máy đặt ở trên bàn, một lúc xem cái này, một chốc lại sờ cái kia, quả thực yêu thích không buông tay được.

“Có hai thứ này, về sau có khi là có người sẽ xin vào tổ đội của chúng ta.” Kỉ Vân cũng thực kích động. Cậu là người thường, so với dị năng giả thì càng thêm coi trọng trang bị. Có hai khẩu súng máy này, chỉ cần bọn họ không bị xây quá sâu trong đàn tang thi, ở trong khu an toàn cẩn thận một chút thì bảo vệ tính mạng tuyệt đối là dư dả.

“Nếu có thể lại có nhiều thêm vài khẩu súng máy, có thể hình thành được cuồng triều kim loại, tang thi tới bao nhiêu gϊếŧ bấy nhiêu.” Ngô Diệp kích động hận không thể ngay hiện tại cầm súng đi ra ngoài xính xịch bắn một đám tang thi. Có thứ đồ vật này, hắn hẳn là rất nhanh có thể tìm đủ số lượng tích phân để trở về nhà đi?

* cuồng triều kim loại: ý của Ngô Diệp là có nhiều súng máy, bắn ra hàng loạt các viên đạn tạo thành một màn đạn giống như một cơn thủy triều dâng dào

“Về sau sẽ có.” Thanh âm của Tần Vô Hoa vẫn lạnh băng như trước, nhưng không khó để nghe ra được từ thanh tuyến lạnh như băng kia đang cố gắng ép xuống hưng phấn. So với Kỉ Vân cùng Ngô Diệp, Tần Vô Hoa một hai tuổi đã sờ qua súng, tám tuổi bắt đầu học bắn bia, mười sáu tuổi nhập ngũ ngày ngày làm bạn cùng súng ống, y đối với thứ kim loại lạnh như băng này yêu thích tuyệt đối so với hai người kia còn nhiều hơn nhiều.

Từ bỏ hai khẩu súng máy, Tần Vô Hoa còn mua ước chừng hai thùng đạn, sáu quả lựu đạn dùng để bảo mệnh trong tình huống nguy cấp. Mặt khác còn có một ít những đồ vật nhỏ vụn vặt có tác dụng thực tế. Một đống lớn đồ vật này nọ đã đem tinh hạch bán thịt sói ngày hôm nay tiêu sạch không còn một mảnh.

“Được rồi, đừng xem nữa đừng xem nữa, Tiểu Kỉ mau đem bàn dọn dẹp một chút, ăn cơm a!” Lý giáo sư ở trong căn phòng bếp nhỏ chật hẹp gõ mép nồi, lớn tiếng la hét, trong nồi bay ra một mùi hương của thịt cực kỳ mê người.

Tại cửa, mấy đầu củ cải đỏ không đủ dinh dưỡng nuốt nuốt nước miếng không để chảy ra, hướng vào bên trong nhìn xem.

* mấy đầu củ cải đỏ: chỉ đám trẻ con

Lý giáo sư cùng Kỉ Vân được coi là hộ gia đình thâm niên ở khu sống bằng lều này, bọn họ quen biết không ít người. Hơn nữa Lý giáo sư thái độ làm người hiền lành, thời điểm nghỉ ngơi sẽ dạy cho những đứa nhỏ trong các gia đình ở trong khu sống bằng lều này biết viết chữ cùng học đếm. Ban ngày, thời điểm nhóm người lớn ra ngoài, thường xuyên có trẻ con ở trước cửa nhà ông chơi đùa.

Ngô Diệp ăn vài miệng thịt sói đã được quay chín, nhìn nhìn những đứa nhỏ xanh xao vàng vọt ở bên ngoài không ngừng nuốt nước miếng, cảm thấy có chút mất mùi vị.

“Hôm nay làm nhiều thịt như vậy, nếu không thì tặng cho bọn nhỏ một ít, để cho bọn nhỏ cũng có được một bữa ăn ngon?” Ngô Diệp rốt cuộc có chút không đành lòng, trước khi hắn tới, có đứa bé nào trong nhà mà không phải tiểu vương tử tiểu công chúa? Bọn trẻ nhỏ ở ngoài cửa kia đứng nào cũng gầy trơ cả xương, giống như bị uống phải sữa Tam Lộc, cái đầu thực lớn lảo đảo ở trên chiếc cổ mảnh khảnh, làm cho người ta lòng sinh không đành. Nhìn thấy ảnh mắt đáng thương lại khát vọng của chúng, người khác nghĩ như thế nào thì Ngô Diệp không biết, hắn chỉ cảm thấy bị đám nhỏ này nhìn chằm chằm một cách ‘đói khát’ như vậy, dù cho hắn có ăn thịt sói thì trong miệng cũng chẳng thể nếm ra được hương vị gì.

* Tam Lộc: hãng sữa nổi tiếng của Trung Quốc, năm 2008 dính sự kiện an toàn thực phẩm, trong sữa của hãng này có melamine gây ra vôi hóa cơ quan tiết niệu cùng sạn thận

Tần Vô Hoa ngồi ở vị trí đưa lưng về phía cửa, y quay đầu nhìn ánh mắt của đám trẻ nhỏ này, đối với Kỉ Vân nói: “Đem bánh rán từ trưa đưa cho chúng nó, lại phân cho chúng nó mỗi đứa hai miếng thịt viên, đừng gây ra động tĩnh lớn.” Thất phu vô tội hoài bích có tội, bên trong thành trị anđúng là tốt hơn so với bên ngoài, thế nhưng mà cũng không cần hi vọng rằng ở tại khu nhà ổ chuột này sẽ có được trị an tốt hơn bao nhiêu so với khu tị nạn bên ngoài đi. Nơi này thỉnh thoảng mới có đội tuần tra đi qua, càng miễn bàn tới giám sát, mội khi bị người có tâm để ý, phát sinh ra sự kiện cướp bóc cũng không phải là không có khả năng. Y cùng Ngô Diệp vừa mới tới Lam Thành không quá hai ngày, căn bản chưa cần nói tới có vốn liếng hay không có vốn liếng. Về phần Kỉ Vân cùng Lý giáo sư rõ ràng là nhân viên nghiên cứu khoa học có thật nhiều tài liệu, lại ngay cả tổ chức nghiên cứu khoa học ở Lam Thành cũng đều không gia nhập được, mà lại sống khu nhà ổ chuột, làm sao có năng lực quen biết được đại nhân vật gì được kia chứ?

* thất phu vô tội hoài bích có tội: ý chỉ những người vô tội nhưng bởi vì mang vật quý bên người, vì vậy biến thành mang họa tới cho bản thân

* đại nhân vật: người có danh tiếng, có danh vọng

Ngô Diệp, rốt cuộc vẫn còn quá khờ dại lương thiện.

Chỉ là, khi thời điểm y nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ mang theo một tia mù mịt kia chớp chớp nhìn mình, Tần Vô Hoa phát hiện bản thân không nói ra được lời cự tuyệt.

Quên đi, gây chú ý liền gây chú ý đi, ngược lại ngày mai trời vừa sáng thì liền dọn nhà.

Kỉ Vân thấy Tần Vô Hoa đồng ý, không nói thêm cái gì, đem chừng hơn 10 chiếc bánh rán còn dư lại từ trưa cùng hai miếng thịt sói và ba miếng khoai tây phân cho nhóm trẻ con kia. Chờ nhóm trẻ con cầm được đồ ăn rồi rời đi, cậu trực tiếp khóa cửa, trở lại bên cạnh bàn đang đặt một khối lớn thịt quay.

Một bát thịt sói đầy bị ăn tới không còn một mảnh. Buổi tối, Ngô Diệp tắm giặt sạch sẽ mặc một chiếc quần cộc lớn nằm ở trên giường, đưa tay vỗ vỗ một chút lên cái bụng tròn vo để tiêu thực. Hắn nghiêng đầu nhìn Tần Vô Hoa đang bảo dưỡng súng ống, hỏi: “Chúng ta ngày mai phải đi làm nhiệm vụ đi? Hay vẫn là đi vây tang thi để săn bắn?” Muốn gom đủ tích phân, người bị thương tới không dậy nổi.

* tiêu thực: tiêu hóa đồ ăn

“Chuyển nhà.”

Ngô Diệp nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Chuyển chỗ nào? Có thể hay không tìm phòng ở có điều kiện tốt một chút a. Chỗ này giống như l*иg hấp, nóng tới mức buổi tối tôi đều ngủ không được!”

Người mỗi ngày buổi tối nhắm mắt lại liền ngủ như heo là ai?

Ngô Diệp nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Tần Vô Hoa, cái lỗ tai hơi hơi nóng lên, chột dạ than thở nói: “Vốn cũng rất nóng, trên cổ tôi đều nổi rôm. Chúng ta có thể hay không tìm một phòng ở có máy điều hòa không khí, tiền thuê phòng tôi trả.” Dù sao cũng dùng muối đổi được tinh hạch, nhị thiếu thực sự dùng không chút đau lòng. Còn nữa, hắn chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi nơi này, tinh hạch có nhiều hơn nữa đối với hắn mà nói đều không có ý nghĩa, còn không bằng hiện tại sử dụng để làm cho sinh hoạt bản thân thoải mái một chút.

“Cậu là lão đại, cậu an bài.”

Ha, tiểu đệ còn thực rất nghe lời.

Ngô Diệp trong lòng đắc ý sinh sôi, cái chân vắt chéo, chân trắng như tuyết, hỏi: “Ở chợ đêm có thể bán được bao nhiêu muối?”

“Bao nhiêu cũng có thể bán.” Chợ đêm của dị năng giả cũng không phải đặc sản của mình Lam Thành, trên thực tế, ở đại đa số những căn cứ thuộc loại trung của người sống sót đều có chợ đêm như vậy tồn tại. Chợ đêm này nhìn thì tự do nhưng trên thực tế nhất cử nhất động vẫn nằm trong tay cao tầng nắm giữ căn cứ. Vật tư đắt hàng sẽ đều có người muốn chiếm lấy, chính là vật tư sau khi lấy ra, có thể hay không bị người khác nhìn chằm chằm lại là việc khác. Tần Vô Hoa đại khái cùng Ngô Diệp nói một ít về quy tắc ngầm của chợ đêm xong, “… Hai mươi cân muối đó ở chợ đêm bán ra không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu bán ra nhiều lần với lượng lớn, khẳng định sẽ bị người để mắt tới.”

Ngô Diệp không khỏi nhụt trí nói: “Như thế nào lại phiền toái như vậy, nếu có thể có căn cứ của chính mình thì tốt rồi. Nghĩ muốn bán cái gì liền bán cái đó, muốn nhận bao nhiêu thuế thì thu bấy nhiêu thuế.” Nói xong, Ngô Diệp lại nhớ tới nhớ tới những tình tiết thiên mã hành không trong những bộ truyện X văn mạt thế hăng tiết gà mà hắn đã từng xem qua, dõng dạc nói ra mình muốn xây dựng nên một căn cứ như thế nào. Nói xong lời cuối cùng, âm thanh càng ngày càng thấp, không biết từ khi nào thì ngủ mất.

* thiên mã hành không: chỉ những tình tiết phóng khoáng, siêu nhiên mà con người làm không được

* hăng tiết gà: kí©h thí©ɧ, phấn khích

Ngô Diệp ngủ cũng không biết, Tần Vô Hoa khi nghe được ‘đại kế cứu thế’ của hắn, ánh sáng trong đôi mắt cho bao nhiêu khϊếp người.

Đồng dạng, hắn cũng không biết, tinh hạch mà hắn ‘để dành’ trong balo đặt cạnh gối, trong khoảnh khắc liền hóa thành bột phấn nhỏ vụn. Trong hư không nhảy ra mặt bảng không chế chỉ có hắn nhìn được, đường hiển thị gen cường hóa trực tiếp như ngồi hỏa tiễn phóng tới 100%.

Ngô Diệp chỉ biết bản thân mơ một giấc mơ.

Đúng vậy, hắn rõ ràng bản thân là đang nằm mơ, bởi vì hắn giống như một người đang đứng bên ngoài nhìn xem, nhìn buổi tối ngày hôm đó bản thân bị hệ thống mang đi. Mơ mơ màng màng sau khi ngủ ở trên xe liền nhận được một cú điện thoại, là Liên Ngọc gọi tới.

Cô ở trong điện thoại phi thường nghiêm túc nói, cô có một việc nhất định phải ở hiện tại tự nói với mình.

Hắn để cho tài xế quay đầu chở hắn tới nhà trọ tại khu trung tâm của Liên Ngọc, đó là một căn hộ 300 thước vuông ở tiểu chung cư. Phòng ở là do hắn dùng tiền tiêu vặt, chuẩn bị bỏ ra hơn 10 triệu, vốn muốn đưa cho Liên Ngọc thế nhưng nói thế nào Liên Ngọc cũng không chịu nhận. Cuối cùng, hắn khuyên can đủ đường, lấy giá tiền thuê một tháng 500 đồng để cô vào ở.

Hắn mắt lạnh nhìn Liên Ngọc rót đầy chén rượu đỏ cho ‘hắn’, chờ ‘hắn’ sau khi uống cạn không còn một giọt, cô nói: “Ngô Diệp, thực có lỗi, em không thể chấp nhận anh. Em đã có người mình thực lòng yêu thích, em hi vọng có thể cùng anh ấy sống thực lâu thực lâu bên nhau. Những năm gần đây, cảm ơn anh đã chăm sóc, em ngày mai sẽ rời ra ngoài. Nơi này, anh hãy để cho người con gái chân chính xứng với mình đi.”

Ngô Diệp chậm chạp nhìn một ‘bản thân’ khác, lại nhìn Liên Ngọc. Đầu óc của hắn có chút ngốc lăng, giống như trong nháy mắt đã hiểu được gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu được.

Một ‘bản thân’ khác vành mắt đỏ lên hỏi: “Tại sao?”

Liên Ngọc hai má đẫm lệ, thấy hắn đáng thương hại liền nói: “Thực xin lỗi.”

Giờ khắc này, Ngô Diệp giật mình nghiêm túc nhìn cô gái mà bản thân thực lòng yêu thích tám năm, thậm chí đã từng cân nhắc qua sẽ sống chung cả một đời; cô tùy ý để cho nước mắt chảy ướt nhẹp hai má, bộ dạng thế nhưng lại giống với Trương Linh giả vờ giả vịt.

Hắn hé miệng muốn nói gì đó, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Ngay sau đó nhìn thấy xung quanh dấy lên ánh lửa cao tận trời…

“Ngô Diệp, Ngô Diệp, tỉnh tỉnh, cậu không sao đấy chứ?”

Ngô Diệp bị Tần Vô Hoa đánh thức, cảm giác trên mặt ướt sũng. Hắn một phen lau đi tất cả nước mắt lạnh như băng kia.

Vừa rồi hẳn là giấc mộng… đi?

Ngô Diệp không muốn nghĩ lại nữa, chính là đầu óc lại giống như không chịu khống chế, một cái lại một cái liên tục nhảy ra: Chén rượu đỏ kia hương vị có gì đó là lạ, có phải hay không chén rượu đó đã bị hạ thuốc gây ảo giác dẫn tới chết người mà hệ thống từng nói? Người Liên Ngọc chân chính thích là ai? Tai nạn xe cộ rốt cuộc là do ai an bài? Bị người mình thích từ chối, bị hạ thuốc gây ảo giác quá liều, tai nạn xe cộ. Nếu không có hệ thống, lần âm mưu này dưới ngòi bút của truyền thống hoàn toàn sẽ nhẹ nhàng trở thành ‘ngoài ý muốn’.

Tới tột cùng là ai trăm phương nghìn kế muốn gϊếŧ hắn?

Trong đầu Ngô Diệp bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt nhã nhặn nho nhã, hắn không khỏi sắc mặt trắng bệch, ngón tay khẽ run.

Như thế nào lại có thể là đại ca?!