Chương 7: Thức tỉnh, thể thuật giả

Ánh nắng gay gắt, Diệp Thần đứng ở trên tầng cao nhất nhìn về phía quảng trường khu Bố Cát ở xa, miệng gợi lên nét cười hờ hững, xoay người đi ngược lại, nhẹ nhàng đi khỏi hành lang, thân ảnh dần dần rời xa khu Bố Cát, không tiến vào bên trong ngoại thành.

Trong trí nhớ, đời trước từng vì lấy lòng Trần Sâm, đã từng không tiếc bản thân mà một mình đi ra ngoại thành một mình, chỉ vì trong võ quán thứ ba có một lời đồn.

Lời đồn rằng ở ngoài thành, trong khu vực kiến trúc cũ có không ít vật tư ở trước mạt thế, nơi đó thuộc về địa giới của nhóm tang thi. Ở nơi nào đó, có một tòa thông thiên tháp bằng sắt, bên trong tháp sắt có bảo tàng làm cho vô số người lâm vào điên cuồng. Bất quá, tháp sắt ở trong khu hoang dã, ở xa thành thị, trừ phi là đội hình cực lớn chứ không có rất ít người nguyện ý đặt chân vào khu hoang dã này.

Trong trí nhớ đời trước, không hề lo sợ vì Hứa Kham và Trần Sâm đều không đặt chân vào khu vực đó, có thể có điểm đáng ngờ, Diệp Cẩn từng nói qua cho đời trước, nếu khu Bố Cát thất thủ, ngàn vạn lần không cần phải đi Dương Châu, muốn đi phải đi vào tháp sắt ở khu hoang dã, nơi đó mới là khu vực an toàn chân chính.

Sau khi dừng lại trong chốc lát, Diệp Thần nhanh chóng giải quyết mấy con tang thi cấp thấp có ý đồ đi săn mà tới gần, không thể không nói trực giác đối với nguy hiểm làm cho Diệp Thần một đường an toàn tiến vào khu vực này, rời xa ngoại thành.

Một tòa tháp sắt cao tới trăm mét tiến vào trong mắt, cao ngất tận trời. Vì tiện lợi cho dị năng giả cùng thể thuật giả ra ngoài săn bắn tang thi và dị thú, liên minh ở từng khu vực trong khoảng cách nhất định sẽ xây dựng một tòa tháp sắt cao trăm mét, nơi này được dị năng giả và thể thuật giả gọi là căn cứ tiếp viện.

Tháp sắt chỉ mở ra cho dị năng giả và thể thuật giả, người thường không thể đi vào tháp sắt, sự tồn tại của nó chỉ vì phục vụ cho dị năng giả và thể thuật giả, chứ không phải của bất cứ thế lực nào.

Rung động mà nhìn tháp sắt cao đến trăm mét, biết đây là khu tuyệt đối an toàn được nhắc đến trong miệng Diệp Cẩn, Diệp Thần tuy rằng ngu ngơ nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, hít sâu mấy hơi, từ trong ba lô lấy ra một cái áo choàng đen trùm kín toàn thân, trong mạt thế, không hề có ít dị năng giả hay thể thuật giả thực lực mạnh mẽ, bọn họ khinh thường gia nhập thế lực. Thường tự mình hoàn thành nhiệm vụ, loại người này gọi là độc hành hiệp, bọn họ bình thường đều thích dùng áo choàng che dấu khuôn mặt thật của mình.

Cường đại, thần bí, là miêu tả chân thật nhất về bọn họ.

Không có thế lực nào dám đắc tội bọn họ, một khi mạo phạm, đó chính là chết!

Sau khi ngụy trang, Diệp Thần đem tinh thần lực phóng ra bên ngoài, ngẩng đầu đi về hướng căn cứ tiếp viện ở tháp sắt.

“Đinh đinh…Thỉnh đưa ra chứng minh thân phận!” Đột nhiên truyền ra âm thanh máy móc, Diệp Thần dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, bất giác nhướng mày, đây là ý gì?

“Thật có lỗi, xin hỏi đây là lần đầu anh tiến vào căn cứ tiếp tế sao?

Trong lúc Diệp Thần do dự, bên trong đi ra một thiếu niên dung mạo thanh tú, thiếu niên cung kính tiến lên hỏi.

Diệp Thần không lên tiếng, chỉ nhìn bên dưới.

“Xin theo tôi đi về bên này làm thẻ thân phận để ra vào.” Thiếu niên mỉm cười, ý bảo Diệp Thần đi theo hắn vào căn cứ tiếp viện, khu vực của nó rất lớn, không gian bên trong lại rất rộng, quanh đây hoàn cảnh phi thường tốt, sau khi đi vào đây hoàn toàn không nhận ra bản thân đang ở trong mạt thế nguy hiểm. Gật đầu, xem như Diệp Cẩn nói đúng, đây tuyệt đối là nơi an toàn.

“Anh Chu, vị này cần một thẻ thân phận để ra vào.” Thiếu niên dẫn Diệp Thần đi vào lầu một bên trái đại sảnh, trong sảnh lớn rất trống, có rất ít người.

“Độc hành hiệp? Ha ha, Tiểu La giỏi a!” Chu Phong cười ha ha, lấy ra một khối kim loại màu bạc bằng lòng bàn tay, trên đó khắc ba đường xéo, “Đưa dị năng vào thẻ thân phận, hoặc là đưa vào nội kình tương ứng.”

Diệp Thần nhận thẻ kim loại màu bạc, đem tinh thần lực chuyển vào, nhất thời một đạo ánh sáng trắng chợt lóe rồi biến mất, ba đường xéo trên mặt thẻ kim loại màu bạc được kích hoạt, giống như thủy ngân lưu động, cực kỳ xinh đẹp!

“Dị năng giả hệ tinh thần?” Chu Phong chấn động, nhanh chóng đứng dậy nhìn thẻ kim loại màu bạc trong tay Diệp Thần, khẩn trương nuốt nước miếng, vào mạt thế, có đủ loại dị năng, nhưng bốn dị năng giả là hệ tinh thần, hệ ánh sáng, hệ bóng tối và hệ không gian lại vô cùng hiếm, cho dù là dị năng giả biến dị thuộc tính lôi điện bên liên minh cũng có không ít, chỉ có bốn loại kể trên là thiếu.

Không ít người nói hai hệ ánh sáng và bóng tôi đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết, con người không có khả năng thức tỉnh hai hệ dị năng này. Hệ không gian trong bốn hệ hiếm cũng có ghi chép một chút trong hồ sơ dị năng, chỉ có hệ tinh thần, liên minh cho tới bây giờ cũng không có người thức tỉnh, có người nói hệ tinh thần hẳn là cùng loại với hệ không gian biến dị, cũng có người nói hệ tinh thần có thể tiến hóa thành hệ không gian, tất cả chỉ là lý thuyết, không ai biết thật hay giả!

“Anh Chu, anh không nhìn lầm…đúng là dị năng giả hệ tinh thần?” La Sâm khϊếp sợ, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi lại Chu Phong, nếu thật sự là dị năng giả hệ tinh thần, vậy là hời to!

“Màu trắng bạc dần trong suốt, này tuyệt đối là hệ tinh thần.” Chu Phong kích động vô cùng, nói: “Không gian là màu trắng thuần sắc, tuyệt không trong suốt, chỉ có duy nhất dị năng tinh thần là màu trắng bạc dần trong suốt, màu sắc thân phận của dị năng đều là do võ giả nhân cấp, dị năng giả cấp chín hệ lôi điện Long Tường Thiên của liên minh phát minh, sao có thể xảy ra sai lầm?”

Sau khi mạt thế xảy ra, con người đem cấp bậc của dị năng giả và thể thuật giả chia làm mười một cấp, phân biệt là, học sinh sơ cấp, học sinh trung cấp, học sinh cao cấp, võ giả cấp thấp, võ giả trung cấp, võ giả cao cấp, võ giả đỉnh cấp, võ giả hoàng cấp, võ giả nhân cấp, võ giả thiên cấp, từ võ giả cấp thấp đến võ giả thiên cấp, phân biệt ứng với mười một cấp.

Cho đến nay, nhân loại cường đại nhất chính là võ giả cấp chiến, liên minh lớn như vậy cũng chỉ có hai người là võ giả nhân cấp, là dị năng giả hệ lôi điện cấp chín Long Tường Thiên và thể thuật giả cấp chín Liễu Như Phong, một người đang là gia chủ của Long gia, người còn lại là người cầm quyền của Liễu gia.

“Hệ tinh thần thực hiếm?” Diệp Thần cố ý đè thấp giọng nói, hơi thở khàn khàn, làm cho người ta có cảm giác thần bí.

Quả nhiên, nghe thanh âm của Diệp Thần, Chu Phong và La Sâm tinh thần chấn động, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Thần thêm bảy phần kính trọng, mặc kệ là cường giả nào đều luôn đặc biệt, huống chi hiện tại là thời ký cuối tràn ngập máu tanh. Rất nhanh, Diệp Thần được hai người nọ nhận định là một độc hành hiệp thực lực mạnh mẽ một mình hành tẩu trong khu hoang dã, không hiểu biết với dị năng.

Vì thế hai người họ cung kính cúi đầu, đem tài liệu về dị năng giả và thể thuật giả cẩn thận giới thiệu cho Diệp Thần, làm xong hết thẩy, lấy ra một hộp gỗ màu đen đưa cho Diệp Thần. “Đây là vỏ ngoài của thẻ thân phận, có thể phòng ngừa sự bào mòn của thẻ thân phận, do Văn Ngạn đại sư dị năng giả hệ mộc cấp tám, võ giả hoàng cấp chế tác.”

Nhìn bao ngoài bằng gỗ màu đen này, mắt Diệp Thần chợt lóe, tay hơi nâng, chạm vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve bùa hộ mệnh, bên trong là thẻ thân phận Diệp Cẩn lưu lại. Chẳng lẽ thẻ thân phận đó là thẻ dùng để ra vào căn cứ tiếp tế này? Nghĩ đến điều đó, tâm Diệp Thần khó nhịn, hận không thể tìm nơi không người.

“Có nơi im lặng để tu luyện không?” Diệp Thần tùy ý hỏi.

Trí nhớ đời trước đối với căn cứ tiếp viện tháp sắt không có nhiều lắm, nếu không phải Diệp Thần cần một nơi tuyệt đối an toàn để mở ra hộp an toàn, phỏng chừng trong lúc này cũng sẽ không tiến vào căn cứ này.

“Có, trong căn cứ tiếp viện có phòng trọng lực chuyên môn cung cấp cho dị năng giả và thể thuật giả, lầu 33, chỉ cần đăng ký là có thể tiến vào.” La Sâm giải thích.

“Phòng trọng lực?” Diệp Thần nghĩ một chút, sau đó nói: “Mang tôi lên.”

“Được, mời theo tôi!” Biết Diệp Thần là dị năng giả hệ tinh thần, thái độ của hai người cung kính hẳn ra, không dám mạo phạm.

“Ân!” Diệp Thần gật đầu, đi theo La Sâm lên lầu 33.

La Sâm dẫn Diệp Thần lên lầu 33, trước đó làm đăng ký ở bàn, Diệp Thần thấy La Sâm cầm chìa khóa trên tay, 33109, đây là số phòng trọng lực.

“Phòng trọng lực căn cứ chia theo cấp bậc khác nhau, từ cao xuống thấp, nơi này là để điều chỉnh.” La Sâm mở cửa phòng, chỉ vào công tắc bên phải cửa phòng, giải thích rõ ràng cho Diệp Thần.

“Thật làm phiền!” Diệp Thần gật đầu, ấn tượng đối với La Sâm cũng không tệ.

“Không cần, lần sau có cái gì cần, anh có thể tùy thời tìm tôi, đây là số phục vụ của tôi.” La Sâm đem số phục vụ của mình cho Diệp Thần, trong căn cứ tiếp tế mỗi người đều có số phục vụ riêng, số này không thể tùy tiện đưa ra, một khi đưa ra liền có ý nghĩa khác.

Đương nhiên, Diệp Thần lại không hiểu chuyện này, chỉ cảm thấy La Sâm làm việc trầm ổn, không nhanh không chậm.

“Được!” Diệp Thần nhớ kỹ số phục vụ của La Sâm, sau khi hắn rời đi, xoay người đóng cửa phòng, đăng ký đến 8 giờ sáng mai, cậu có thời gian trưa nay và cả đêm.

Diệp Thần không mở ra công tắc điều chỉnh, cậu không tính tu luyện, chỉ cần một nơi an toàn im lặng, phòng trọng lực là nơi vô cùng phù hợp.

Tiến vào phòng trọng lực, Diệp Thần cởϊ áσ choàng, tùy ý vứt ở góc phòng, từ trong ba lô cẩn thận lấy ra hộp an toàn Dung Tuyên đưa cho cậu, hộp cũng không lớn lắm, chỉ bằng hai bàn tay hợp lại, sáu mặt đều được bao vây bởi gỗ, ở trên đỉnh có một lỗ nhỏ cỡ hai ngón tay.

Tìm hiểu nửa ngày, Diệp Thần không hiểu ra làm sao.

Mặc kệ cậu dùng lực như thế nào để mở, thậm chí còn dùng lực rất lớn, nó vẫn không sứt mẻ.

Cậu hiện giờ cũng không phải người thường, sức cũng không nhẹ.

Mặc dù so ra kém thể thuật giả, nhưng ít nhất cũng có sức lực tận ba bốn trăm cân, nhưng một hộp nhỏ như vậy cũng không mở được, thật là tà môn!

“Thịch…”

Diệp Thần quăng hộp lên mặt đất, tầm mắt đột nhiên rơi vào thẻ thân phận, tinh thần run lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay lấy ra bùa hộ mệnh đeo trên cổ, từ bên trong lấy ra thẻ thân phận của Diệp Cẩn. Sau đó so với của mình, trừ bỏ màu sắc ở ba đường kẻ khác nhau, còn lại đều giống như đúc.

Nhặt lên cái hộp dưới đất, đem thẻ thân phận của Diệp Cẩn lưu lại để vào nơi lõm vào ở trên hộp, “Cạch!” một tiếng vang lên, sau đó, phần gỗ bao trùm bên ngoài đều nháy mắt tan rõ, rơi rụng khắp nơi, lộ ra lớp vỏ bên trong, đánh ra mật mã trong trí nhớ.

“Cạch!”

Hộp tự động mở ra, Diệp Thần khẩn trương không thôi, buông ra thẻ thân phận trong tay, nhìn chằm chằm thứ trong hộp. Một lọ thuốc màu xanh nhạt, còn có một viên tinh hạch màu trắng, hai đồ vật này nằm bên dưới một phong thư, Diệp Thần tò mò mở phong thư đó ra.

Đó là thư Diệp Cẩn để lại cho đời trước, nói cho cậu ta biết rằng nếu gặp chuyện không may thì mở cái hộp này ra, lọ thuốc màu xanh nhạt là thuốc ngâm, đây là thuốc kiểu mới nhất mà liên minh vừa phát minh, giá cả rất cao, chỉ cần một viên, sợ rằng tiêu hết tiền cả hai nhà Trần, Liên ở khu Bố Cát cũng không mua được. Càng đừng nói đến viên tinh hạch màu trắng bên cạnh, tinh hạch hệ băng biến dị cấp năm, chỉ cần một viên này đủ làm cho vô số dị năng giả lâm vào điên cuồng

Tiến sĩ Lý Huân của liên minh ở trong một lá thư có nhắc đến ‘Có khả năng người thường thức tỉnh thành dị năng giả’, nuốt vào một viên tinh hạch biến dị, người thường có 60% có thể thức tỉnh thành một dị năng giả, điều kiện đầu tiên là cần có một võ giả cao cấp bảo vệ.

Vuốt ve viên tinh hạch băng biến dị này, trong đầu hồi tưởng lại không ít đoạn ngắn trong trí nhớ, Diệp Cẩn đối với đời trước cơ hồ là nói gì nghe nấy, chỉ cần cái đó hữu dụng với Diệp Thần, Diệp Cẩn tuyệt đối sẽ không bao giờ keo kiệt. Nhớ rõ đời trước tựa hồ không chỉ nói qua một lần, Diệp Cẩn phải săn bắn chủng loại biến dị để lấy tinh hạch biến dị đó cho cậu dùng.

Chẳng lẽ một năm trước Diệp Cẩn ra ngoài sằn bắn cùng chuyện này có liên quan?”

Xoa nhẹ thái dương đau nhức, cậu đã thức tỉnh dị năng tinh thần, viên tinh hạch biến dị này đối với cậu vô dụng, cậu trước mắt bất quá chỉ là dị năng giả cấp một, không thể cắn nuốt năng lượng của viên tinh hạch biến dị cấp năm, chỉ có thể nhìn thôi. Bất quá trước đem viên tinh hạch này giữ kỹ, ánh mắt nhìn vào lọ thuốc trong hộp.

Diệp Cẩn là song võ giả, một là võ giả hệ phong cao cấp, đồng thời là một thể thuật giả cấp sáu.

Hiện tại, cậu đã thức tỉnh thành dị năng giả hệ tinh thần, vì sao không thử lọ thuốc này? Diệp Thần tuy rằng có chút phế, thân thể cũng không tồi, nhưng mà do hàng năm không rèn luyện mới thành ra phế vật như vậy, cũng là do Diệp Cẩn rất sủng Diệp Thần, luyến tiếc khiến cho Diệp Thần phải chịu khổ khi rèn luyện, bằng không lấy năng lực của Diệp Cẩn, Diệp Thần như thế nào lại trở thành phế vật như vậy, nhìn Hứa Kham liền biết!

Lọ thuốc này có thể tăng lên sức chịu đựng của thân thể và xương cốt, đặt nền tảng tốt cho việc luyện võ và đánh nhau kịch liệt. Càng là thể thuật giả mạnh mẽ, thân thể càng mạnh mẽ.

Nghe đồn thể thuật giả cấp chín võ giả nhân cấp Liễu Như Phong của liên minh có thể dùng thân thể chống lại dị thú cấp tám, điều này nói lên thân thể Liễu Như Phong thuộc dạng nghịch thiên.

Cầm lấy lọ thuốc trong hộp bí mật, mở nút lọ, ngửa đầu đem lọ thuốc uống sạch, vị vừa đắng vừa ngọt xông lên mũi, cố gắng nén lại ý muốn nôn ra, đỏ mặt nuốt thuốc xuống.

Nửa ngày trôi quá, không chút phản ứng.

Diệp Thần vừa định đứng dậy, đột nhiên một trận đau nhức truyền đến tứ chi.

“A………..”

Đau,

Loại đau đớn không thể nói thành lời.

Đau đến tê tâm phế liệt.

Giống như bị ngàn con dao cứa vào, đem từng miếng thịt trên người cắt xuống, đầu đau muốn nổ, tứ chi co rút đau đến chết lặng không còn cảm giác, mồ hôi từ toàn thân thấm vào mặt đất, cho dù là Diệp Thần định lực hơn người, cũng nhịn không được đau đến kêu thành tiếng, cuộn tròn người trên mặt đất, run rẩy…

Trong mười phút ngắn ngủi, trên người Diệp Thần bao trùm một tầng máu làm cho người ta sợ hãi, vết máu loang lỗ trên mặt đất, cũng may là đây là phòng trọng lực của căn cứ tiếp viện, chảy một lượng máu lớn như vậy, phỏng chừng tang thi và dị thú gần đây đều bị hấp dẫn đến đây.

Thời gian từng phút trôi qua, Diệp Thần đã đau đến chết lặng, trừ bỏ ánh mắt vẫn kiên định như trước, tứ chi cũng hoàn toàn chết lặng, gian nan quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, giống như mỗi lần hít thở đều thở ra không ít máu.

Không biết qua bao lâu, thân thể từ lúc đầu chết lặng, dần dần khôi phục một chút tri giác, tê dại đau nhức chậm rãi lan ra toàn thân, lại qua một giờ, Diệp Thần cố gắng lết ra…liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ tối, cậu hẹn thời gian là sáng tám giờ, không nghĩ đến dùng thuốc này tốn thời gian như vậy.

Lúc cậu tiến vào căn cứ này là 12:30, lúc đăng ký tốn khoảng nửa giờ, nói cách khác cậu đã ở đây hơn năm tiếng đồng hồ.

Chống thân mình dựa vào vách tường, chậm rãi khôi phục thể lực, nhắm mắt đợi nửa ngày, vẫn như trước không cảm giác được thân thể có cái gì không thích hợp, chẳng lẽ thuốc này không có tác dụng? Vẻ mặt mang theo nghi hoặc, đem tinh thần lực chậm rãi phóng thích.

Mười mét.

Năm mươi mét.

Trăm mét.



Cho đến trước khi được năm trăm mét, Diệp Thần mới đột nhiên ngừng lại, năm trăm mét, này ít nhất phải dị năng giả hệ tinh thần cấp ba mới có thể làm được. Chẳng lẽ thuốc này còn có thể làm tăng lực tinh thần?

Bất quá vừa rồi phóng thích lực tinh thần ra bên ngoài thấy được vài luồng sức mạnh cường đại, vừa gặp phải Diệp Thần liền nhanh chóng tránh đi, mở mắt nhìn qua cửa phòng trọng lực, khϊếp sợ tràn đầy trong mắt, không thể tưởng tượng được trong căn cứ tiếp tế này lại có nhiều cường giả ẩn nấp như vậy.

May mắn vừa rồi cậu chỉ là kiểm tra tinh thần lực, không tùy tiện dùng nó để thử hay khıêυ khí©h, bằng không thật đúng là nguy hiểm!

Rất nhanh thu hồi tinh thần lực, Diệp Thần dựa vào trên tường nghỉ ngơi, ngửi thấy mùi trên người của mình, không thoải mái hắt xì mấy cái, đưa tay cởi toàn bộ quần bị nhiễm màu đỏ của máu rồi quăng qua một bên.

“Roẹt!”

Không nghĩ đến lại không thể không chế sức mạnh, quần áo trên người nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ, khuôn mặt Diệp Thần cứng đờ, ngồi xổm xuống tính lấy quần áo sạch trong ba lô. Trên đất có không ít máu, trượt chân, tay Diệp thần dừng ở ngay cái hộp.

“Răng rắc!”

Hộp bí mật có vỏ ngoài làm từ nhôm thế mà nhát mắt bị vỡ thành từng khối.

“Di! Thành công!” Diệp Thần vui sướиɠ không thôi, nhìn mấy miếng nhôm bị đè vỡ mà kích động, là do tác dụng của lọ thuốc vừa rồi? Không nghĩ đến thuốc đó không chỉ tăng cao tinh thần lực, ngay cả sức mạnh của bản thân cũng tăng lên, thật tốt. Bất quá, nghĩ đến đau nhức toàn thân lúc nãy, Diệp Thần biến sắc, cho dù là cậu, cũng không muốn trải qua một lần đau đớn tê tâm phế liệt như vậy nữa, thật sự, thật sự rất đáng sợ!

Thân thể trở nên mạnh hơn, liền có thể thích ứng với kỹ xảo đánh nhau ở kiếp trước, sức chiến đấu của bản thân nháy mắt tăng lên vài bậc. Còn nữa, cậu nhớ rõ vừa rồi La Sâm có nhắc đến, nếu gia nhập căn cứ tiếp tế, dị năng giả và thể thuật giả có thể nhận được công pháp võ thuật và lấy tinh hạch tương ứng.

Nam phụ vật hy sinh a!

Cậu cũng không muốn bị Hứa Khám tính kế đến chết, không muốn chết cũng chỉ có thể trở nên mạnh mẽ.

Tại thời kỳ cuối ăn thịt người này, không ai nói đạo đức hay luân lý, hết thảy đều là mạnh mới có quyền!