Chương 4

“Việt Tinh Hà cũng quá dịu dàng rồi, cậu ta bất động như vậy cũng đã nửa tiếng rồi.”

“Lâm Lộc Khê thật ghê tởm, cái gì cũng không giúp được Việt Tinh Hà, chỉ biết làm phiền người khác.”

“Cậu ta chính là dựa vào Việt Tinh Hà tốt bụng, đối với bạn bè lại rất nghĩa khí, cho nên mới dám trơ trẽn như vậy, thật sự là đồ rác rưởi!”

“Nếu không phải có Việt Tinh Hà che chở cho cậu ta, cậu ta chết như thế nào cũng không biết. Một chút tự biết mình cũng không có, còn khắp nơi gây chuyện, chậc chậc, Việt Tinh Hà thật sự là xúi quẩy tám đời mới có thể kết bạn với loại người này.”

“Bất quá cậu ta cũng không đắc ý được bao lâu nữa. Các người cũng biết thiên phú của cậu ta, đến lúc đó trên trường thi đấu, có muốn Việt Tinh Hà che chở cũng không được.”

“Lúc đó sẽ có trò hay để xem rồi.”

Nguyên chủ thật sự rất đáng ghét.

Lâm Lộc Khê dựa vào ngực nam chính, trong lòng tán đồng gật đầu.

Việt Tinh Hà rất dịu dàng, đối với bạn bè cũng rất nghĩa khí, cho nên trong sách mới có thể có nhiều cô gái bị mị lực của anh hấp dẫn như vậy, trong đó không thiếu con nhà giàu sang quyền quý và công chúa của các chủng tộc ngoài hành tinh.

Chỉ là phát triển đến sau này, toàn bộ đều là kẻ xấu, từng người một, không phải muốn gϊếŧ Việt Tinh Hà, thì chính là muốn phế đi Việt Tinh Hà…

Thảm, vẫn là Việt Tinh Hà thảm.

Lại qua vài phút, Lâm Lộc Khê giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ dụi dụi mắt.

Việt Tinh Hà hoạt động cổ một chút, phát ra tiếng xương cốt kêu lên thanh thúy.

“Cảm ơn cậu, cổ có bị mỏi không?”

Lâm Lộc Khê ngược lại không nghĩ đến điểm này, không đợi Việt Tinh Hà trả lời, liền đưa tay ra giúp anh xoa bóp bả vai.

Vừa mới tiếp xúc, cơ bắp dưới tay liền căng cứng như đá.

Lâm Lộc Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Thả lỏng một chút.”

Cách một lớp vải, Lâm Lộc Khê có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc, ấm áp dưới tay.

Cậu biết Việt Tinh Hà tại sao lại căng thẳng như vậy.

Bất quá trên mặt lại giả vờ như không biết, Lâm Lộc Khê chớp chớp mắt, hơi nâng cằm lên nhìn anh, rồi chậm rãi cảm nhận được cơ bắp của anh dần dần thả lỏng.

Lâm Lộc Khê cong môi cười, khác với người thường, đôi mắt màu xám tro ánh lên ý cười dịu dàng.

Việt Tinh Hà không để cho cậu xoa bóp bao lâu, hai phút sau, liền nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Đủ rồi.”

Việt Tinh Hà trong số con trai đã được coi là trắng, thế nhưng Lâm Lộc Khê còn trắng hơn.

Bàn tay to lớn màu da lúa mạch nắm lấy cổ tay trắng nõn, hơi ấm từ nơi tiếp xúc truyền vào trong.

Lâm Lộc Khê hâm mộ nhìn anh một cái, hơi dùng sức liền rút tay về.

Việt Tinh Hà xoa xoa ngón tay, ánh mắt có chút suy tư nhìn đỉnh đầu cậu một lát, sau đó nhìn về phía xa, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Cứ nắm tay, xoa vai như vậy, Lâm Lạc Âm và đám fan hâm mộ thiếu chút nữa cắn nát răng.

Thần tượng của bọn họ bị vấy bẩn rồi, mấu chốt là bọn họ cái gì cũng không làm được, đây là cái khổ sở gì của trần gian chứ!

Với tiêu chí không thể chỉ mình tôi đau khổ, và chút hy vọng mong có người ra tay dạy dỗ Lâm Lộc Khê, bọn họ quyết định âm thầm châm ngòi.

Buổi tối, trên mạng xuất hiện không ít hình ảnh liên quan đến Việt Tinh Hà.

Việt Tinh Hà thiên phú hơn người, vừa thi xong đã có rất nhiều người nghe nói đến anh, sau đó có bạn học chia sẻ hình ảnh, không ngờ rằng anh không chỉ có thiên phú hơn người, mà ngay cả ngoại hình cũng xuất chúng như vậy, lại thêm từ trong miệng người khác biết được nhân phẩm của anh, quả thực là người hoàn mỹ. Cho nên không chỉ trong trường, mà ngay cả ngoài trường cũng có rất nhiều người hâm mộ anh.

Bọn họ trước kia đã từng xem qua không ít hình ảnh của Việt Tinh Hà.

Có ảnh Việt Tinh Hà vừa mới luyện tập xong, mồ hôi ướt đẫm áo, phác họa rõ cơ bắp rắn chắc; có ảnh anh lái cơ giáp, mạnh mẽ kiên nghị; còn có ảnh anh đi trên con đường rợp bóng cây, mái tóc vàng dài theo gió tung bay, cúi đầu cười dịu dàng ấm áp.

Vì vậy, những người này không hề phòng bị mà click vào xem, nhưng lại nhìn thấy trong biển người mênh mông, Việt Tinh Hà và một thiếu niên tóc bạc có cử chỉ thân mật.

Lập tức có người không quen biết Lâm Lộc Khê, ra sức tìm kiếm thông tin của cậu, còn những người quen biết Lâm Lộc Khê, thì ra sức tuyên truyền những chuyện xấu xa của cậu. Bọn họ xây dựng hình tượng Việt Tinh Hà là người không rành sự đời, đơn thuần ngây thơ, trong sạch như hoa sen trắng, còn Lâm Lộc Khê chính là kẻ nham hiểm, gian trá, bám lấy Việt Tinh Hà để lợi dụng.

Trước kia những người không quen biết Lâm Lộc Khê, bây giờ bắt đầu chán ghét cậu; còn những người đã quen biết Lâm Lộc Khê, thì càng thêm chán ghét, khinh thường.

Trong lòng bọn họ chất chứa một bụng tức giận, không biết có bao nhiêu người đập nát quang não, phẫn nộ bất bình.

Lâm Lộc Khê căn bản không biết mình đã trở nên nổi tiếng, lúc này cậu và mọi người vừa ăn cơm tối xong, đang từ nhà ăn trở về ký túc xá.

Nói chính xác, là căn biệt thự hai tầng mà trường học chuẩn bị cho Việt Tinh Hà, ngoại trừ nguyên chủ vốn dĩ đã ở đây, hai người còn lại cũng lợi dụng sự cạnh trang, vì thuận tiện cho việc huấn luyện và họp nhóm, nên tạm thời ở đây.

Loại biệt thự này là được chuẩn bị riêng cho học sinh cấp bậc song A trở lên, Việt Tinh Hà hiện tại là người có thiên phú tốt nhất, biệt thự được chọn lựa dĩ nhiên là vị trí địa lý và phong cảnh đều tuyệt hảo, không chỉ có một sân vườn và vườn hoa nhỏ, bên cạnh còn có một cái hồ nhỏ, đặc biệt thích hợp dùng để thiền định, rèn luyện tinh thần lực.

Lâm Lộc Khê vốn định cùng Chris và Tần Hạo lên lầu, lại bị Việt Tinh Hà gọi lại, kéo vào phòng tập.

Việt Tinh Hà chắp hai tay sau lưng, bộ tác chiến phục phác hoạ rõ ràng tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ của anh, vừa ngầu vừa đẹp trai, “Ngày mai cậu phải tham gia thi đấu rồi, mấy động tác trước kia tôi dạy cậu còn nhớ không?”

Xem ra Việt Tinh Hà thật sự rất tốt với nguyên chủ, lo lắng cậu ta thi đấu bị loại, bị trường học đuổi học, còn dạy cậu ta mấy chiêu.

Thật sự còn tận tâm tận lực hơn cả cha mẹ nguyên chủ.

Lâm Lộc Khê ở mạt thế ba năm, vẫn luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, không chỉ là tinh thần, ngay cả cơ bắp toàn thân cũng luôn trong trạng thái căng cứng, chỉ cần gặp nguy hiểm là có thể lập tức phản ứng.

Có thể nói, cậu chưa từng có một khắc nào được hoàn toàn thả lỏng.

Lúc này rốt cuộc cũng rời khỏi mạt thế, đến thế giới tương đối hòa bình này, mặc dù là thế giới tiểu thuyết, nhưng cậu biết rõ nhân vật và tình tiết, Lâm Lộc Khê có lòng tin có thể sống rất tốt.

Quan trọng hơn chính là, hiện tại cậu hoàn toàn không muốn động, chỉ muốn nằm trên giường, hưởng thụ cuộc sống làm một con cá mặn vui vẻ.

Lâm Lộc Khê chớp chớp mắt, ừ một tiếng, “Tôi đều nhớ kỹ, cậu đừng lo lắng, ngày mai thi đấu khẳng định không thành vấn đề.”

Nói xong, Lâm Lộc Khê đi về phía cửa.

Việt Tinh Hà giữ chặt cánh tay cậu, cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi nói từng chữ: “Tiểu Khê thật lợi hại, có mấy động tác tôi không quá thành thạo, Tiểu Khê có thể bồi tôi luyện tập một chút không?”

Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang dỗ dành trẻ con.

Lâm Lộc Khê nhớ tới trước kia có một người mẹ cũng dỗ dành đứa con trai nghịch ngợm của mình như vậy, lúc ấy bọn họ đang bị một đám gián biến dị đuổi gϊếŧ, trốn trong một góc khuất, đứa bé kia mặc kệ người mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu ngừng khóc, sau đó bị người mẹ bịt miệng, hung hăng véo một cái.

Bất quá lúc ấy đã muộn, đám gián biến dị kia vẫn phát hiện ra bọn họ. Gián được gọi là tiểu cường, là có lý do.

Mấy chục người cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người còn thở, khắp nơi đều là tay chân bị cắn đứt.

Nghĩ đến chuyện không tốt, ánh mắt Lâm Lộc Khê tối sầm lại.

Việt Tinh Hà cảm nhận được khí chất toàn thân cậu trong nháy mắt liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, giống như từ một con thỏ trắng nhỏ yếu vô hại, đột nhiên biến thành một con báo săn hung mãnh nguy hiểm.

Lâm Lộc Khê lại giương khóe miệng lên, nheo hai mắt, hàng mi dày che khuất đáy mắt, nhìn không ra chút cảm xúc nào, “Được thôi, vừa lúc tôi cũng luyện tập thêm lần nữa, tránh ngày mai thi đấu đột nhiên quên mất.”