Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế: Nam Chủ Lại Nghĩ Tôi Muốn Hại Anh Ấy?!

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Việt Tinh Hà cũng quá dịu dàng rồi, cậu ta bất động như vậy cũng đã nửa tiếng rồi.”

“Lâm Lộc Khê thật ghê tởm, cái gì cũng không giúp được Việt Tinh Hà, chỉ biết làm phiền người khác.”

“Cậu ta chính là dựa vào Việt Tinh Hà tốt bụng, đối với bạn bè lại rất nghĩa khí, cho nên mới dám trơ trẽn như vậy, thật sự là đồ rác rưởi!”

“Nếu không phải có Việt Tinh Hà che chở cho cậu ta, cậu ta chết như thế nào cũng không biết. Một chút tự biết mình cũng không có, còn khắp nơi gây chuyện, chậc chậc, Việt Tinh Hà thật sự là xúi quẩy tám đời mới có thể kết bạn với loại người này.”

“Bất quá cậu ta cũng không đắc ý được bao lâu nữa. Các người cũng biết thiên phú của cậu ta, đến lúc đó trên trường thi đấu, có muốn Việt Tinh Hà che chở cũng không được.”

“Lúc đó sẽ có trò hay để xem rồi.”

Nguyên chủ thật sự rất đáng ghét.

Lâm Lộc Khê dựa vào ngực nam chính, trong lòng tán đồng gật đầu.

Việt Tinh Hà rất dịu dàng, đối với bạn bè cũng rất nghĩa khí, cho nên trong sách mới có thể có nhiều cô gái bị mị lực của anh hấp dẫn như vậy, trong đó không thiếu con nhà giàu sang quyền quý và công chúa của các chủng tộc ngoài hành tinh.

Chỉ là phát triển đến sau này, toàn bộ đều là kẻ xấu, từng người một, không phải muốn gϊếŧ Việt Tinh Hà, thì chính là muốn phế đi Việt Tinh Hà…

Thảm, vẫn là Việt Tinh Hà thảm.

Lại qua vài phút, Lâm Lộc Khê giả bộ như vừa mới tỉnh ngủ dụi dụi mắt.

Việt Tinh Hà hoạt động cổ một chút, phát ra tiếng xương cốt kêu lên thanh thúy.

“Cảm ơn cậu, cổ có bị mỏi không?”

Lâm Lộc Khê ngược lại không nghĩ đến điểm này, không đợi Việt Tinh Hà trả lời, liền đưa tay ra giúp anh xoa bóp bả vai.

Vừa mới tiếp xúc, cơ bắp dưới tay liền căng cứng như đá.

Lâm Lộc Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Thả lỏng một chút.”

Cách một lớp vải, Lâm Lộc Khê có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc, ấm áp dưới tay.

Cậu biết Việt Tinh Hà tại sao lại căng thẳng như vậy.

Bất quá trên mặt lại giả vờ như không biết, Lâm Lộc Khê chớp chớp mắt, hơi nâng cằm lên nhìn anh, rồi chậm rãi cảm nhận được cơ bắp của anh dần dần thả lỏng.

Lâm Lộc Khê cong môi cười, khác với người thường, đôi mắt màu xám tro ánh lên ý cười dịu dàng.

Việt Tinh Hà không để cho cậu xoa bóp bao lâu, hai phút sau, liền nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: “Đủ rồi.”

Việt Tinh Hà trong số con trai đã được coi là trắng, thế nhưng Lâm Lộc Khê còn trắng hơn.

Bàn tay to lớn màu da lúa mạch nắm lấy cổ tay trắng nõn, hơi ấm từ nơi tiếp xúc truyền vào trong.

Lâm Lộc Khê hâm mộ nhìn anh một cái, hơi dùng sức liền rút tay về.

Việt Tinh Hà xoa xoa ngón tay, ánh mắt có chút suy tư nhìn đỉnh đầu cậu một lát, sau đó nhìn về phía xa, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Cứ nắm tay, xoa vai như vậy, Lâm Lạc Âm và đám fan hâm mộ thiếu chút nữa cắn nát răng.

Thần tượng của bọn họ bị vấy bẩn rồi, mấu chốt là bọn họ cái gì cũng không làm được, đây là cái khổ sở gì của trần gian chứ!

Với tiêu chí không thể chỉ mình tôi đau khổ, và chút hy vọng mong có người ra tay dạy dỗ Lâm Lộc Khê, bọn họ quyết định âm thầm châm ngòi.

Buổi tối, trên mạng xuất hiện không ít hình ảnh liên quan đến Việt Tinh Hà.

Việt Tinh Hà thiên phú hơn người, vừa thi xong đã có rất nhiều người nghe nói đến anh, sau đó có bạn học chia sẻ hình ảnh, không ngờ rằng anh không chỉ có thiên phú hơn người, mà ngay cả ngoại hình cũng xuất chúng như vậy, lại thêm từ trong miệng người khác biết được nhân phẩm của anh, quả thực là người hoàn mỹ. Cho nên không chỉ trong trường, mà ngay cả ngoài trường cũng có rất nhiều người hâm mộ anh.

Bọn họ trước kia đã từng xem qua không ít hình ảnh của Việt Tinh Hà.

Có ảnh Việt Tinh Hà vừa mới luyện tập xong, mồ hôi ướt đẫm áo, phác họa rõ cơ bắp rắn chắc; có ảnh anh lái cơ giáp, mạnh mẽ kiên nghị; còn có ảnh anh đi trên con đường rợp bóng cây, mái tóc vàng dài theo gió tung bay, cúi đầu cười dịu dàng ấm áp.

Vì vậy, những người này không hề phòng bị mà click vào xem, nhưng lại nhìn thấy trong biển người mênh mông, Việt Tinh Hà và một thiếu niên tóc bạc có cử chỉ thân mật.

Lập tức có người không quen biết Lâm Lộc Khê, ra sức tìm kiếm thông tin của cậu, còn những người quen biết Lâm Lộc Khê, thì ra sức tuyên truyền những chuyện xấu xa của cậu. Bọn họ xây dựng hình tượng Việt Tinh Hà là người không rành sự đời, đơn thuần ngây thơ, trong sạch như hoa sen trắng, còn Lâm Lộc Khê chính là kẻ nham hiểm, gian trá, bám lấy Việt Tinh Hà để lợi dụng.
« Chương TrướcChương Tiếp »