Chương 23: Tang thi vây thành ( 2)

Trên đài quan sát trấn Thanh Đồng, mỗi giờ mỗi phút đều có người canh gác, ngày đông lạnh, đứng trên đài nhìn xa ở tứ phía gió lùa cũng không phải là công việc thoải mái, nhất là buổi tối, vừa lạnh vừa không có điện, chỉ dựa vào vài cây đuốc có thể thấy được cái gì?

Cho dù có tang thi thì trong cảnh tối lửa tắt đèn lại có ai có thể nhìn rõ chứ? Hơn nữa, tường thành cao như vậy, tang thi leo vào được hả? Trên trấn an toàn lắm! Sau khi có quy định về việc gác đêm, mọi người đều thành thành thật thật chấp hành, đến một buổi tối, nhân viên gác đêm rút cây đuốc cắm ngoài bờ tường mang vào nhà để sưởi ấm, thủ hạ của Đặng Thanh rất tin tường trình độ cứng rắn của tường vây, đối với hành động tự tung tự tác của đám người kia cũng mắt nhắm mắt mở.

Nửa đêm, nhân viên gác đêm sưởi ấm, đang mệt mỏi muốn ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến rất nhiều tiếng thét thê thảm, cùng và tiếng đập cửa điên cuồng, xém chút đem linh hồn nhỏ bé của bọn họ bị dọa bay. Một loại dự cảm bất thường đột nhiên bao phủ người họ, bọn họ nương theo ánh sáng mỏng manh của cây đuốc, trong lòng run sợ nhìn phía bên ngoài tường thành ——

Một tên nhân viên nhát gan đến mức mông không nhúc nhích nổi: "Tang thi, thiệt nhiều tang thi, hết rồi, trấn Thanh Đồng xong rồi..." Một bãi nước chậm rãi thấm ướt quần hắn ta, mùi nướ© ŧıểυ bốc lên.

Ngoài tường thành, ngàn vạn tang thi bao vây quanh trấn Thanh Đồng, người phụ trách gác đêm nay gương mặt trắng bệch, đôi tay cứng ngắt kéo lên tiếng chuông cảnh báo. Cùng với tiếng chuông vang vọng toàn bộ trấn Thanh Đồng, tang thi ngoài thành bắt đầu điên cuồng xao động.

Trong thời gian rất ngắn, trong trấn gần như ai cũng biết được tin dữ —— trấn Thanh Đồng bị tang thi bao vây.

Tình huống hiện nay rất đúng với《 vây thành 》 trong câu danh ngôn kia: người ngoài thành muốn vọt vào, người trong thành muốn chạy ra.

Trong trấn Thanh Đồng không ngừng tản ra mùi máu thịt tươi ngon, dụ dỗ tang thi kích động, không cảm nhận được sự đau khổ của những người trong thành, tang thi ôm đứa bé tang thi trong tay, liên tục dùng cơ thể húc vào vách tường, tường vây cao lớn tưởng chừng như kiên cố, thực tế thì năm phút sau đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, xi măng trên tường dần tróc ra, không lâu sau vách tường nứt toát, một tang thi bị đứt hai tay ngã vào trong tường, bị đám người bối rồi bắn tên loạn xạ, thành một con nhím nằm trên đất.

Nhưng mọi người chưa kịp thở, tường phía đông đã bị sụp, tang thi như thủy triều chui vào từ lỗ thủng. Mọi người hoảng sợ, kỷ luật chiến thuật mệnh lệnh gì đó đều là thứ vứt đi! Người sống sót bỏ chạy tán loạn, chờ đến khi hở mở công phía tây, sau cánh cổng là một đội quân tang thi khác cũng đang chờ họ.

Đây là một cái bẫy!

Đậu má, từ khi nào thì tang thi cũng học được chiến thuật bọc đánh trước sau?!

Mọi người còn không kịp tự hỏi nguyên nhân, đã bị tang thi chen chúc tới nuốt vào bụng.

Trong tiếng mọi người tuyệt vọng khóc la, trấn Thanh Đồng hoàn toàn thất thủ.

Sau khi Tiết Thần cảm thấy bất an, lập tức gõ cửa gọi Lục Khiêm. Phản ứng đầu tiên của Lục Khiêm là lần này tang thi vây thành quá đột nhiên, có gì đó không bình thường! Nhưng tình hình hiện tại không cho phép y nghĩ nhiều, tang thi vây thành đời trước Lục Khiêm gặp mấy lần rồi, ngoài lần cuối cùng bị ép trở thành vật hi sinh, mấy lần khác hoặc là bảo vệ căn cứ, hoặc thành công xông ra ngoài chạy trốn giữ được mạng sống.

Hiện tại một tuyến đường giao thông chính duy nhất đi thông ra ngoài thành đã bị người, xe, tang thi phá hỏng, bọn họ muốn lái xe đi ra ngoài căn bản không thể được, mà hiện tại y không có dị năng, dị năng của Tiết Thần còn đang trong giai đoạn cấp thấp, muốn mở một đường máu lao ra là chuyện mơ tưởng. Trước mắt biện pháp duy nhất là trốn đi, chờ tang thi triều tản bớt, thì tìm cách rời khỏi đây.

Lục Khiêm lại một lần nữa may mắn vì ông ngoại của y đã dự kiến trước, y và Tiết Thần không cố cầu cứu như những người khác bên ngoài, cân nhắc giữa tầng hầm trên mặt đất cùng gác xép trên lầu hai, cuối cùng lựa chọn gác xép. Không có cây thang tang thi lên không được gác xép, mà thông qua cửa sổ gác xép, bọn họ có thể quan sát tình huống bên ngoài, nếu chọn tầng hầm trên mặt đất, hai mắt họ tối đen, không nhìn thấy gì.

Bởi vì không biết tang thi triều này đến khi nào mới kết thúc, Lục Khiêm và Tiết Thần chỉ có thể thừa dịp tang thi chưa phá cửa vào, dọn hết đồ ở phòng bếp lên gác xép. Xong việc, y vẫn lo lắng, tìm cớ bảo Tiết Thần lên trước, y đi cất Lang Rover vào không gian.

So với việc bại lộ bí mất về không gian với Tiết Thần, y càng lo lắng bảo bối Land Rover của mình sẽ bị người lấy đi hoặc là phá hư, đây là thứ duy nhất có thể giúp y đến được thành phố A. không thể mặc kệ được.

Cả nhà Tiết Nguyên Hồng nằm mơ cũng không ngờ, trấn Thanh Đồng sẽ bị phá thành nhanh như vậy, bọn họ còn đang đắc ý hôm nay dọn đến chỗ ở mới, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, đắc ý Đặng Thanh hứa hẹn với con gái, đắc ý con trai ngày càng có tương lai.... Đang đắc ý lại nghe tin tang thi vây thành, bọn họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, trốn! Dùng bất cứ giá nào cũng phải trốn được!

Tiết Giai Tuấn mới vừa thăng chức tiểu đội trưởng, trong tay có một chiếc xe nông dùng để chở vật tư đoạt được, hắn cầm chìa khóa vọt xuống dưới lầu, mở cửa, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong xe nông, khởi động xe chạy ra bên ngoài.

"Giai Tuấn, mở cửa cho chúng ta cùng đi!" Tiết Nguyên Hồng và Lưu Thiến chạy đến, lo lắng đập cửa xe, ngoài cửa tang thi tạm thời vẫn chưa chạy lại.

Tiết Giai Tuấn căn bản không để ý đến hai người họ, trực tiếp quay đầu, chạy xe.

Tiết Nguyên Hồng và Lưu Thiến không thể tin được trong lúc quan trọng nhất, đứa con trai bọn họ cưng chiều yêu thương trong lòng bàn tay lại mặc kệ họ!

Lưu Thiến luống cuống, khóc cầu nói: "Giai Tuấn, Giai Tuấn, mẹ xin con, xin con dẫn chúng ta đi cùng!"

Tiết Nguyên Hồng cũng luống cuống, cầu xin: "Giai Tuấn, Giai Tuấn, từ nhỏ đến lớn ba thương con nhất, xin con dẫn ba đi với được không?"

Tiết Giai Tuấn trong ánh mắt tất cả là châm chọc không chút nào che dấu, gã cười lạnh nói: "Dẫn các người theo chỉ thêm vướng víu tay chân, càng chết sớm hơn thôi, ba mẹ thương tôi như vậy, chắc cũng không muốn tôi gặp chuyện gì đâu đúng không?" Nói xong gã quay đầu xe, khởi động máy nhấn ga đâm thẳng vào đám đông trước mắt, nhanh chóng biến mất trong đám người.

Lưu Thiến ngồi sụp dưới đất, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?"

Tiết Nguyên Hồng thất vọng thêm thất vọng, nhưng chuyện chạy thoát thân không thể nghi ngờ là chuyện quan trọng hơn, lão đeo balo chất vàng thỏi nắm ống tuýp bình thường dùng gϊếŧ tang thi, liều mạng chen về phía ngoài thành, Lưu Thiến lúc này cũng cố không khó chịu, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, đi theo phía sau Tiết Nguyên Hồng.

Tang thi nhiều hơn so với tưởng tượng của mọi người, Tiết Giai Tuấn dùng xe nông căn bản không thể đi xa, đã bị đám người và đàn tang thi đổ đến chặn không nhúc nhích được nửa bước, nhóm tang thi bò lên động cơ, che lấp kính chắn gió, Tiết Giai Tuấn bị dọa sợ, bối rối mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị biến dạng đến mức mở không ra. Gã dùng đầu phá kính thủy tinh trên cửa xe, muốn thoát ra từ chỗ đó, nhóm tang thi cũng không cho gã cơ hội này, bọn họ lôi kéo bắp đùi của gã kéo gã vào lại trong xe.

"Không, không cần, không cần, a!!!" Một tiếng kêu thê lương thảm thiết, sinh mệnh tuổi trẻ của Tiết Giai Tuấn kết thúc, không lâu sau, gã run rẩy tứ chi, lấy một tư thế quỷ dị bước ra khỏi xe, hai mắt xám trắng tỏ rõ cái chết chưa phải là kết thúc cuối cùng.

Tiết Nguyên Hồng và Lưu Thiến đã lớn tuổi, chạy không bằng những người khác, rất nhanh bọn họ đã bị một đám tang thi vây quanh.

"Nguyên Hồng, làm thế nào, làm như thế nào đây?" Lưu Thiến sợ tới mức tay chân luống cuống, gắt gao kéo quần áo Tiết Nguyên Hồng, sợ ông ta bỏ mặc bà.

Lúc bọn họ lẩn trốn ra khỏi thành phố, không phải là chưa từng gặp qua chuyện kiểu này, nhưng khi đó vận may tương đối tốt, cho dù bị bọn bảo vệ ném vào trong đám tang thi, cũng được vài người tốt bụng cứu thoát. Đáng tiếc, mấy người tốt có giá trị vũ lực cao kia đã chết dần trên đường, đau khổ, hiện tại không còn ai có thể cứu bọn họ, làm thế nào đây?

Tiết Nguyên Hồng đầu óc nhanh chóng tính kế, hiện giờ chỉ có duy nhất một biện pháp! Tục ngữ nói vô độc bất trượng phu*, Lưu Thiến bà không thể trách tôi!

(*:Ở đây có nghĩa là người không dứt khoát (nhất là vấn đề tình cảm ) khi giải quyết vấn đề gì đó thì không phải là trượng phu)

Tiết Nguyên Hồng dùng sức lực toàn thân muốn đẩy Lưu Thiến vào trong đám tang thi, vừa rồi chuyện của Tiết Giai Tuấn đã làm trong lòng Lưu Thiến có so đo, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tiết Nguyên Hồng, bật người gắt gao ôm lấy thắt lưng Tiết Nguyên Hồng. Tiết Nguyên Hồng cố hết sức cũng không thể đẩy bà ra dù chỉ một chút.

"Nguyên Hồng, ông không thể đối xử với tôi như vậy, ông không thể đối xử với tôi như vậy." Lưu Thiến điên cuồng lặp lại nói.

"Tiện nhân, buông, buông!" Tiết Nguyên Hồng một bàn tay kéo rối tung mái tóc xoăn của Lưu Thiến, muốn kéo bà từ trên người mình xuống, một bàn tay dùng sức quơ ống tuýp, muốn xua đuổi tang thi đang đến gần.

Lưu Thiến nở nụ cười thê thảm: "Không tha, chết cũng không tha, nếu chết chúng ta cùng chết!"

"Gái điếm chết tiệt, buông, buông!"

"Tôi vì ông trả giá nhiều như vậy, ông dựa vào cái gì mắng tôi là gái điếm?" Lưu Thiến trong ánh mắt tràn ngập oán độc, bà hối hận, bà hối hận vì cái gì lúc tuổi còn trẻ lại bị ma quỷ ám ảnh yêu thương một tên đàn ông nhẫn tâm lại còn vô dụng như thế.

Vì gả cho ông ta, bà nhận hết bêu danh, bị người phụ nữ (mẹ Tiết Thần) trong vòng luẩn quẩn đó chỉ trích trào phúng, mà chồng của bà phong lưu hoa tâm, nhìn thì giống Tiết phu nhân, thật ra cũng chỉ là một oán phụ mà thôi! Này hết thảy đều là báo ứng, báo ứng bà cướp chồng người khác!

"Bà đừng cho là tôi không biết bà nuôi dưỡng những tên đàn ông khác bên ngoài! Thứ dơ bẩn, kĩ nữ, buông!"

"Ha ha ha, biết, biết rất tốt! Tôi sẽ không tha cho ông, ông không phải nói đời này ông yêu nhất chính là tôi sao? Sinh cùng khâm chết chung huyệt, ha ha ha..."

"Đồ điên, bà là đồ điên! Buông ra, buông ra!"

Tiết Nguyên Hồng và Lưu Thiến dùng tư thế thân mật nhất ôm lấy nhau, dùng ngôn ngữ ác độc nhất mắng lẫn nhau, nhóm tang thi dùng răng nanh sắc nhọn kết thúc ân oán giữa bọn họ.