Chương 55: Gặp nạn

Loại cảm giác bất an mãnh liệt này đời trước đã từng trải qua, Lục Khiêm gnắm chặt tay trái, liều mạng tự nói với mình không có chuyện gì cả, phải tỉnh táo lại, y phải tỉnh táo lại.

"Tôi muốn đi tìm Tiểu Tốn." Cho dù như thế nào, y tuyệt đối không cho phép em trai mà mình thật vất vả mới đoàn tụ xảy ra chuyện!

"Tôi đi với cậu." Sự nghiêm túc và kiên định trong mắt Tiết Thần khiến Lục Khiêm sinh ra áy náy.

"Một mình tôi đi là được."

Tiết Thần ấn bả vai gầy yếu của Lục Khiêm, chăm chú nhìn y: "Cậu cảm thấy tôi là loại đàn ông nhìn người mình yêu đi mạo hiểm mà thờ ơ sợ chết?"

Lục Khiêm đáy lòng tê rần, trầm mặc một chút, nghiêm túc nói: "... Tiết Thần, tôi không đáng để anh làm như vậy."

"Trên thế giới này trừ cậu ra, quả thật không có người đáng giá để tôi làm như vậy." Tiết Thần nhìn Lục Khiêm thật sâu: "Bởi vì tôi yêu cậu, cho nên, có thể lúc nào cũng bên cạnh cậu, chính là chuyện hạnh phúc nhất trong đời tôi. Tiểu Khiêm, cho dù cậu không thích tôi, tôi vẫn yêu cậu, tôi vẫn vui vẻ chịu đựng. Cho nên, không cần để tôi thờ ơ nhìn cậu gặp nguy hiểm, được không? Nhìn tôi đây chưa đủ đáng thương sao, còn muốn vội vàng đi cứu tình địch của mình, không cho phép từ chối đâu."

"Tiểu Tốn... Aizz, anh có biết hôm nay nhóm Tiểu Tốn đi hướng nào không?" Lục Khiêm cuối cùng vẫn là không có cách nào từ chối Tiết Thần.

"Biết." Tiết Thần cau mày nói: "Có cần gọi thêm người đi với chúng ta không?" Đến đêm, một khi rời khu an toàn sẽ nguy hiểm rình rập, nhiều người sẽ nhiều thêm một phần bảo đảm.

"Vậy gọi thêm bốn người Tần Chính Đông đi, buổi tối đi ra ngoài nhiều người ngược lại càng nguy hiểm."

"Được, cậu đi lấy xe đi, tôi đi gọi họ. Đừng quá lo lắng, tai họa lưu ngàn năm, cái tên Lục Tốn kia tuyệt đối không dễ xảy ra chuyện."

Lục Khiêm phản xạ có điều kiện vì Lục Tốn mà cãi lại: "Anh mới là tai họa." Nói xong, từ trong không gian lấy chai nước suối đã đổi thành nước hồ ném cho Tiết Thần, cầm chìa khóa trên bàn bước ra ngoài. Mèo nhỏ ngoạm miếng thịt cuối cùng trong bát, móng nhỏ mập mạp nhanh chóng đuổi theo.

Tiết Thần nhận cái chai, bất đắc dĩ cười cười: "Có lẽ, ít nhất có thể so được với tên nhóc Lục Tốn thối tha."

Bốn người Tần Chính Đông và Vương Lại Thành hôm nay không đi làm nhiệm vụ, lúc này cũng đã ăn cơm tối, vừa nghe nhóm Lục Tốn có khả năng gặp nguy hiểm, không nói hai lời, cất tiếng chào với người trong nhà, tiện tay cầm theo vũ khí, đi về hướng ngoại thành cùng với Lục Khiêm và Tiết Thần.

Bọn họ vừa đi, một tin nhắn gặp nạn từ đội Lục Tốn truyền đến. Một lát sau, di động rung một cái, trả lời, tiếp tục chặt chẽ chú ý. Người gửi tin nhìn qua, lập tức xóa sạch tin nhắn nhận và gửi, cẩn thận nhìn di động, dấu vào người. Từ khi vụ nổ mặt trời xảy ra, hệ thống thông tin thành phố A vẫn chưa khôi phục, một chiếc điện thoại nhắn tin được rất kỳ lạ.

Thành phố A có bốn khu kiểm tra ra vào, cách không xa, họ chia hai hướng đi tìm nhưng không tìm được nhóm Lục Tốn.

Hơn 11 giờ đêm, bọn họ đã kiểm tra quanh khu an toàn đến vài lần, vẫn không tìm được người.

"Xem ra, chỉ có thể ra khỏi thành phố để tìm." Tiết Thần uống nước hồ, vừa rồi lại ở trên xe hấp thu tinh thực của Liếʍ thực giả, dị năng đã khôi phục hơn phân nửa, mỏi mệt trên người cũng trở thành hư không. Anh chỉ vào một điểm nhỏ trên bản đồ nói: "Lục Tốn bọn họ hôm nay đến nơi này, những thành thị gần đó đều đã dọn dẹp qua, ven đường hẳn là không có nhiều tang thi. Chúng ta đi dọc theo con đường này bằng tốc độ nhanh nhất, đến những trấn nhỏ này, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không cố gắng đừng có ngừng xe."

Tôn Ninh Võ lo lắng nói: "Có cần gọi thêm người không?" Nếu thật sự gặp phiền toái lớn, chỉ sáu người bọn họ chịu được không?

"Tang thi đến buổi tối, khứu giác càng nhạy bén, đi nhiều người dễ gặp chuyện không may." Lục Khiêm cau mày.

Tiết Thần nói: "Tôi đã nói qua với Chu Vân, nếu sáng ngày mai chúng ta vẫn chưa trở về, cô ấy sẽ dẫn người đi tìm chúng ta."

Lục Khiêm gật gật đầu: "Buổi tối tầm nhìn không tốt, mọi người cố gắng nâng cao cảnh giác, nếu nhìn thấy đèn khẩn cấp từ xe chúng ta vang lên, các anh lập tức quay đầu."

Y cùng Tiết Thần có tinh thần lực đặc biệt, có thể cảm ứng được phía trước có tang thi triều hay không, cho dù tầm nhìn không ổn định, tốt xấu gì cũng nhiều thêm một phần bảo đảm an toàn.

"Vâng, đoàn trưởng." Tần Chính Đông và mọi người gật đầu đồng ý.

Ra khỏi khu an toàn, bên ngoài tối đen, cánh đồng bát ngát che dấu trong bóng đêm hoàn toàn khác so với ban ngày, trong không khí tràn ngập mùi thối đặc biệt của tang thi, thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh gào thét của tang thi từ nơi rất xa truyền tới, khiến người ta không rét mà run.

Lục Khiêm rất sốt ruột, vừa ra quốc lộ, đã chạy xe với tốc độ cực nhanh, ngẫu nhiên có tang thi xông tới, cũng bị y đập bay ra ngoài cho hả giận.

Không lâu sau, y và Tiết Thần đồng loạt cảm nhận được cái loại áp lực mà một lượng lớn tang thi mang đến, Lục Khiêm lạnh lùng nhìn về phía trước, mặt không đổi sắc tiếp tục phóng xe, tốc độ xe không biết lúc nào lại nhanh gấp hai.

Mèo nhỏ có vẻ cũng nhận thấy được mùi nguy hiểm, cong thắt lưng cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hổ phách lóe lên loại lạnh như băng và yêu thích gϊếŧ choc trời sinh của dã thú.

Chờ Lục Tốn và dị năng giả trong đội dùng hết toàn lực gϊếŧ một Liếʍ thực giả cuối cùng, Phùng Hoa rốt cục dẫn người tìm được một đường thoát trong khi tang thi đang bao vây chặt chẽ. Mấy chục người bị thương tạm thời chưa biến thành tang thi, tự hiểu rằng sống cũng vô vọng, nhờ Lục Tốn và đội trưởng Phùng Hoa chăm sóc người thân mình, dứt khoát ở lại dùng chính bản thân để giữ chân tang thi.

Trong kính chiếu hậu, có thể nhìn thấy bọn họ ra sức đánh chết tang thi, cũng có người kiệt lực ngã xuống đất, không đếm được có bao nhiêu tang thi, xé rách da thịt bọn họ, ăn tươi nuốt sống.

Đây là một buổi tiệc máu thịt, đây là một loại dùng hi sinh để tạo đường sống. Tử vong có rất nhiều cách, sự hi sinh của họ tàn khốc nhưng cũng bi tráng nhất.

Sự trầm mặc bao phủ lên hơn một trăm người vừa chạy thoát, vô số tơ máu nổi lên trong ánh mắt họ, không có ai biết rốt cuộc là vì gϊếŧ chóc, hay mỏi mệt, hay là phẫn nộ, hoặc cực kỳ bi ai... Bọn họ chỉ biết, mạng sống của bọn họ là đổi bằng máu của đồng đội.

Lục Tốn một mình ngồi phía ở chiếc xe cuối cùng trong đội ngũ, nhìn hình ảnh ngày càng mơ hồ ở phía sau, hắn không khỏi tự giễu, mình thật sự không phải là một Phó đoàn đủ tư cách, đáng lẽ ra, hắn nên ở lại cùng họ.

Nhưng, hắn không cam lòng, hắn còn chưa được gặp Khiêm lần cuối.

Không, hắn không bị cắn, hắn chỉ bị Liếʍ thực giả liếʍ trầy da một chút thôi, không sao, nhất định là không sao cả.

Lục Tốn yên lặng an ủi mình, từ trong không gian cầm một chai cồn ra, tay trái ổn định tay lái, tay phải kéo tay áo lên, trên cánh tay là miệng vết thương lớn đang chảy máu đen, sưng phù, một mảng lớn da xung quanh đã trở nên xanh tím.

Đáy lòng Lục Tốn lướt qua một tia tuyệt vọng, hắn dùng miệng cắn mở nắp chai, đổ hết toàn bộ cồn lên vết thương, đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng đến lông mày hắn cũng không nhăn, lại từ trong không gian lấy ra một mảnh vải, băng kỹ miệng vết thương, miệng và tay phải hợp tác, thắt một nút kết chặt chẽ.

Lấy một con dao nhỏ, sau khi rửa qua cồn để tiêu độc, cắn chặt khớp hàm, dùng dao nhỏ khoét hết toàn bộ phần thịt đã biến đen xuống.

Một bên vững vàng lái xe một bên làm tiểu phẫu cho cánh tay, chỉ cần một cú xóc nảy nhẹ, cũng đủ để hắn chảy mồ hôi ướt đẫm, nhưng nghị lực cường đại giúp hắn chống lại đau đớn da thịt.

Xử lý hết toàn bộ phần thịt biến màu trên miệng vết thương, chờ máu lại quay về màu đỏ tươi bình thường, Lục Tốn lấy mấy bình nước Lục Khiêm đưa, mở nắp tưới lên rửa trôi máu đen trên vết thương.

Nhưng mà, nước hồ một khi dính vào miệng vết thương, tựa như sinh ra phản ứng hoá học, trở nên đen đặc sềnh sệch, bốc lên mùi hôi thối đặc trưng của tang thi.

Lục Tốn không biết mình có nên tiếp tục ôm hy vọng mơ hồ, hay nên trở về hiện thực tuyệt vọng, hắn chỉ lặp đi lặp lại một cách máy móc, dùng nước hồ rửa trôi máu trên vết thương, mùi hôi thối dần tràn đầy trong xe…

Bất an trong lòng Lục Khiêm càng ngày càng mạnh, phảng phất như có một con dao đang không ngừng cắt thịt của y, đau đớn khó thở, đáy lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Đây là cảm xúc của Tiểu Tốn!

Không, Tiểu Tốn nhất định sẽ không có việc gì, tỉnh táo lại, mình nhất định phải tỉnh táo lại. Chỉ có tỉnh táo lại, mình mới cứu được Tiểu Tốn.

Lục Khiêm khuyên bảo chính mình, cắn môi mình đến mức máu thịt lẫn lộn mà vẫn không biết.

Tiết Thần ngồi ở bên cạnh, nhìn mà đau lòng không thôi, nhưng một câu an ủi cũng không thể nói lên lời.

Anh thường tranh với Lục Tốn, cãi nhau với Lục Tốn, ngứa mắt với hắn ta, nhưng là lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn ta...chết. Nếu không phải bọn họ cùng thích Tiểu Khiêm, bọn họ có lẽ đến nay vẫn là bạn bè.

Nhưng mà, cho dù bây giờ là tình địch, anh cũng chưa bao giờ xem hắn là kẻ thù không đội trời chung.

Anh biết rõ ý nghĩa của Lục Tốn đối với Tiểu Khiêm, mặc kệ lần thổ lộ kia có hoang đường bao nhiêu, trong lòng Tiểu Khiêm hắn vẫn là người quan trọng nhất, không thể vứt bỏ, người thân ruột thịt sống nương tựa lẫn nhau.

Anh không tưởng tượng nổi, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Tiểu Khiêm sẽ như thế nào.

Tên khốn, luôn miệng nói yêu Tiểu Khiêm, lại làm Tiểu Khiêm áy náy đau khổ, tốt nhất cậu còn sống lăn về đây cho Tiểu Khiêm nguôi giận đi Lục Tốn!

"Tiểu Khiêm, phía trước giống như có đoàn xe đang chạy lại đây." Tiết Thần nhìn thấy ánh đèn, nhanh chóng cầm lấy kính viễn vọng quân dụng, chờ đến gần hơn một chút, hắn lập tức nhận ra chiếc Hummer đã qua cải tạo kia: "Là nhóm Lục Tốn."

Lục Khiêm căng thẳng: "Có nhìn thấy Tiểu Tốn không?"

"Khoảng cách quá xa, thấy không rõ lắm, chúng ta trước quay đầu, ở chỗ này chờ bọn họ đi."

"Được." Lục Khiêm lên tiếng, mở đèn khẩn cấp.

Tần Chính Đông cũng nhìn thấy ánh đèn phía xa, lập tức hiểu ý, quay đầu xe. Vài tang thi đang du đãng xung quanh, ngửi được mùi của dị năng giả lập tức nhào tới, Vương Lại Thành sợ bọn chúng gây tiếng ồn lớn, cầm búa xuống xe, nhanh chóng giải quyết bọn chúng, đến tinh hạch cũng chưa lấy đã nhảy lên xe.

Mỗi một giây chờ đợi đối với Lục Khiêm mà nói đều thống khổ dày vò, mấy phút đồng hồ trôi qua, đoàn xe rốt cục chạy lại đây.

"Phùng Hoa, Tiểu Tốn đâu?" Lục Khiêm vội vàng hỏi, nhìn thấy Tiểu Tốn không có ở đây, tim như rơi xuống vực sâu.

"Đoàn trưởng sao các anh lại ở đây?" Phùng Hoa kinh ngạc, nhìn Lục Khiêm vẻ mặt lo lắng, vội nói, "Phó đoàn ở phía sau cùng."

"Ừ, các người nhanh chóng lái xe đi, ở đây không an toàn."

"Được." Phùng Hoa gật gật đầu, vội lái xe rời đi.

Chờ từng chiếc một lần lượt gào thét chạy qua, Lục Khiêm rốt cục nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Lục Tốn.