Chương 57: Ra về tay không

Đám người kia không có ý tốt! Lục Khiêm không vui đưa mắt nhìn bảo vệ cửa đã dẫn đường cho đám người, lạnh lùng nói: "Là ai nói với các người tôi chứa chấp người nhiễm bệnh?"

Bảo vệ cửa ngượng ngùng cúi đầu, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Không là hắn không muốn đến thông báo, mà là vừa rời khỏi cửa đã bị người dùng súng chỉa vào đầu, muốn tới đây báo cáo cũng không được.

"Xin lỗi, Lục tiên sinh, chúng tôi làm việc theo lệnh, không thể trả lời." Người đi đầu lạnh lùng nói, giọng điệu xa cách và cứng đờ.

“Nhưng tôi không chứa chấp người nhiễm bệnh nào cả.” Lục Khiêm không sợ hãi nói.

Từ lúc Lục Tốn sốt cao đến mê mang, y dặn Ngô Lương nghĩ cách tìm máy đo lường virus đến cho Lục Tốn đo.

Lúc đầu dụng cụ cho thấy kết quả Lục Tốn có nhiễm bệnh, nhưng qua một đêm kiểm tra thêm lần nữa, dụng cụ không còn phản ứng gì, hiện tại Lục Tốn cũng hoàn toàn tỉnh táo, căn bản không cần lo lắng đám người kia kiểm tra đo lường.

Nhưng đám người kia tới đột nhiên, rất khó hiểu, chỉ có thể nói trong đoàn có kẻ phản bội!

Rốt cuộc là ai báo cáo?

Trong đoàn từ cao đến thấp không ai không biết đội của Phùng Hoa gặp nạn, đêm hôm đó mặc dù bọn họ có hơi chậm trễ thời gian, nhưng khi trở về, bởi vì Phùng Hoa đã nộp lên đủ số vật tư tìm được, bọn họ đã đuổi kịp nhóm người đi trước.

Hơn nửa đêm khu biệt thự trong cảnh tối lửa tắt đèn, trừ khi cố ý theo dõi, nếu không sẽ chẳng ai thấy Tiết Thần cõng Lục Tốn vào nhà. Có điều, sau đó ba ngày liên tục y và Lục Tốn không ra khỏi nhà, cũng khó tránh mọi người nghi ngờ.

Nhưng nếu chỉ nghi ngờ thì có cần kinh động đến Cục An ninh Quốc gia à? Nếu chỉ là một người bình thường, thì có bản lĩnh nói chuyện với Cục An ninh Quốc gia sao? Lục Khiêm vô cùng may mắn, đêm đó đã cẩn thận để Tiết Thần giả trang Lục Tốn qua cửa kiểm tra.

Lục Khiêm không biết rằng, vì có kẻ cố ý theo dõi phát hiện Tiết Thần hóa trang thành Lục Tốn qua camera ghi hình, nên mới chắc chắn rằng Lục Tốn nhiễm X.

"Có chứa chấp người nhiễm bệnh hay không cũng không phải do Lục tiên sinh quyết định, mời Lục tiên sinh phối hợp với chúng tôi để kiểm tra, không cần kéo dài thời gian."

"Nếu các người kiểm tra mà không phát hiện tôi chứa chấp người nhiễm bệnh, có phải nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng không?"

"Xin Lục tiên sinh thứ lỗi, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh."

Lục Khiêm cười lạnh: "Nếu tôi "không phối hợp" thì sao?"

Một câu "làm việc theo lệnh" là phủi bỏ hết mọi trách nhiệm liên quan sao? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy!

"Lục tiên sinh, chúng tôi làm việc rất công bằng." Người đi đầu lạnh lùng ngạo mạn nói, trong giọng nói lộ ra một loại ưu việt mà chính bản thân hắn cũng không cảm giác được.

"A, vậy có phải nếu tôi không cho các người vào, thì tính là đang cản trở thi hành công vụ?” Lục Khiêm vừa dứt lời, vẻ mặt đám người ngoài cửa rất khó coi, hiển nhiên rằng, bọn họ chưa bao giờ bị chặn ngoài cửa như vậy.

Các đội tuần tra trong khu biệt thự cầm vũ khí tập trung đến nhà Lục Khiêm, nhóm Tần Chính Đông nhận được tin tức của những đội trưởng khác, lập tức mang theo đội viên đang luyện tập chạy lại đây.

Lúc này chỉ mới nói vài ba câu, ngoài biệt thự của Lục Khiêm đã tụ tập ba bốn trăm người.

Người dẫn đầu nhìn thành viên Vuốt Đen rục rịch, cau mày nói: "Mong Lục Đoàn trưởng không làm khó chúng tôi."

Lục Khiêm lạnh lùng nhìn gã: "Không phải tôi làm khó dễ các người, mà là các ngươi khó xử tôi. Chỉ dựa vào vào câu báo cáo vô căn cứ đã muốn kiểm tra nhà tôi, các người xem nhà tôi như cái chợ, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Sát khí trong mắt Lục Khiêm khiến người dẫn đầu hơi ngẩn ra, chợt, gã lại an tâm, Vuốt Đen chẳng qua chỉ là đoàn cấp D mà thôi, chẳng lẽ có thể thật sự chống lại chính phủ sao?

"Vậy Lục đoàn trưởng muốn thế nào?"

"Các người muốn điều tra nhà tôi cũng không phải không thể, nhưng phải đưa ra chứng cứ."

"Nếu Lục đoàn trưởng không giấu diếm gì, sao phải sợ chúng tôi kiểm tra?”

"Nếu các người không tìm được gì thì sao?"

Lục Khiêm càng dây dưa, người dẫn đầu càng tin rằng trong lòng y có điều giấu diếm: "Sao Lục đoàn trưởng biết chúng tôi không thể tìm ra?"

Họ lấy cơ sở đầu để tự tin khẳng định Tiểu Tốn đã nhiễm bệnh? Kẻ ẩn nấp trong đoàn rất ghê gớm! Rốt cuộc đó là ai nhỉ…

“Hôm nay tôi muốn nhìn cho rõ, nhà tôi chứa chấp người nào nhiễm bệnh!” Lục Khiêm nói xong làm tư thế mời vào.

Người dẫn đầu làm lơ cảm giác không ổn trong lòng, để nhân viên cầm dụng cụ đi vào biệt thự. Lục Khiêm nhìn mặt từng thành viên đang đứng ngoài cửa, không thấy biểu hiện gì lạ, nói với các đội trưởng: “Bốn người theo tôi, còn lại giải tán đi, đang làm gì thì tiếp tục làm.”

"Vâng, đoàn trưởng."

Lỗ tai Tiết Thần và Lục Tốn rất tinh, nghe rõ mọi chuyện xảy ra ở bên dưới. Tiết Thần lập tức mở dụng cụ đo lường kiểm tra virus, quét một vòng trên người Lục Tốn không thấy vấn đề gì, yên tâm cất dụng cụ.

Lục Tốn đứng dậy rời giường, thay quần áo sạch sẽ, rửa mặt xong, người của Cục An ninh Quốc gia đi về phía cậu.

Người dẫn đầu nhận lệnh từ cấp trên rằng chỉ cần kiểm tra phó đoàn Lục Tốn của Vuốt Đen, nhưng khi gặp Lục Tốn thì gã ngây người. Lục Tốn thoạt nhìn giống như vừa bệnh dậy, nhưng không giống người nhiễm X.

Chẳng lẽ tin tức của bọn họ có sự nhầm lẫn?

Bụng gã chất đầy nghi ngờ, kiên trì kêu nhân viên cầm dụng cụ quét quanh người Lục Tốn, dụng cụ không thay đổi.

Điều này sao có thể!

Chẳng lẽ bọn họ có vắc-xin phòng bệnh?

Nhưng cho dù có vắc-xin để ức virus X, dụng cụ vẫn có tí phản ứng mới đúng. Chẳng lẽ, người đưa tin đến có sự nhầm lẫn, Lục Tốn chỉ bị bệnh khác, chứ không hề nhiễm X?

Trong lúc suy nghĩ của gã rối ren, nhân viên của gã đã kiểm tra một lượt cả biệt thự, không phát hiện ai nhiễm X.

Đối mặt với khí thế chết chóc của Lục Khiêm, lưng gã đổ mồ hôi lạnh, muốn chạy ngay đi.

"Lục đoàn trưởng, ngại quá, lần này có sự hiểu lầm." Lý trí của gã nói rằng gã là người của Cục An ninh Quốc gia, không cần sợ hãi đoàn trưởng của một đoàn đánh thuê bé nhỏ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vô thức mang theo ý cầu xin khoan dung.

"Hiểu lầm?" Lục Khiêm cười lạnh, thực lực của y bây giờ không thể đối đầu với cơ quan quốc gia, nhưng không có nghĩa y là người hiền lành dễ bị bắt nạt.

"Là chúng tôi sai, lần sau nếu có tình huống này, chúng tôi nhất định sẽ kiểm tra đối chiếu sự thật rõ ràng." Mồ hôi trên ót gã chảy càng nhiều, gã tự nhủ trong lòng, dù muốn ra tay thì mình cũng đâu cần sợ họ. Nhưng sao gã lại run rẩy như vậy? Tại sao khi gã nhìn vị đoàn trưởng trẻ tuổi trước mắt, lại cảm thấy đáng sợ hơn cả những vật thí nghiệm gã đã gặp trong lần đi căn cứ thực nghiệm? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân cấp trên "Coi trọng" đoàn này như thế?

"Chỉ mong là vậy." Lục Khiêm từ chối cho ý kiến, hiện tại việc y muốn làm nhất là tìm ra tên phản bội kia.

"Vậy chúng tôi đi đây."

Chờ bọn họ đi, Lục Khiêm gọi vài đội trưởng vào sảnh lớn, lạnh lùng nói: "Trong đoàn chúng ta có kẻ phản bội, các người bình thường chú ý một chút, nếu bắt được hắn, sẽ có thưởng lớn."

"Vâng, đoàn trưởng." Tần Chính Đông trả lời.

"Tần Chính Đông ở lại, ba người còn lại về huấn luyện trước đi."

Tiết Thần pha vài chén trà, đến bên cạnh Lục Khiêm, nhíu mày hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu cảm thấy chuyện lần này, là do ai làm?"

"Rất khó nói, anh nghĩ sao?"

Tiết Thần nhìn Tần Chính Đông, châm chước nói: "Tôi cảm thấy người này nhất định là của đoàn chúng ta, hơn nữa địa vị không thấp, nếu không, Cục An ninh Quốc gia sẽ không coi trọng như thế."

"Đúng vậy, tôi cũng hoài nghi là một đội trưởng nào đó làm."

Lục Tốn cau mày nói: "Nếu như là đội trưởng thì tương đối phiền toái, quân đội ngược lại được lời." Không hề nghi ngờ, kẻ này nhất định do quân đội sắp xếp vào.

"So với bốn đoàn khác khi thành lập, đoàn chúng ta rất nổi bật, quân đội không thể không đề phòng." Lục Khiêm lạnh giọng.

Đối với người bình thường không rõ lai lịch của Vuốt Đen, sẽ cảm thấy bọn họ có người chống lưng, nhưng quân đội thì nắm được mọi thông tin gốc gác của họ.

Một đoàn đánh thuê không có ai chống lưng lại chiêu mộ được lượng lớn dị năng giả, phát triển đến mức này, làm sao quân đội mặc kệ được.

"Nếu như là đội trưởng, vậy cậu cảm thấy là ai?" Tiết Thần hỏi.

Lục Khiêm nói: "Bốn đội trưởng mới gia nhập có khả năng khá cao." Chu Vân, Tần Chính Đông và vài người, trước khi xây dựng đoàn đã đi theo bọn họ, khả năng làm phản không cao. Bọn Vương Lại Thành là những đội trưởng tuyển được khi mới thành lập đoàn, tuy rằng điều tra qua lai lịch của bọn họ không có gì đáng nghi, nhưng ích lợi ở trước mặt, khó đảm bảo rằng họ sẽ không thay lòng. Đương nhiên, loại chuyện làm phản này, trước khi tìm ra kẻ phản bội thì không thể loại trừ ai cả.

"Tần Chính Đông, chuyện này đừng nói với những người khác, cậu trở về chú ý xem có ai đang lén lút dở trò hay không."

Tần Chính Đông mặt như khối băng nghiêm túc gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn rất vui mừng, Lục Khiêm bọn họ tin tưởng hắn, không xem hắn như người ngoài.

Buổi tối, đợi nhóm Chu Vân làm nhiệm vụ trở về, Lục Khiêm giữ một mình Chu Vân lại, kể hết mọi chuyện từ lúc Lục Tốn bị thương đến giờ với cô, cũng nhắc nhở cô chú ý những đội trưởng khác.

Chu Vân cùng Chu Bân vừa về tới biệt thự, liền nhìn thấy Ngô Lương ngồi trên ghế salong cười hề hề, Phùng Hoa thấy cô đã trở lại, lập tức đảo mắt, vẻ mặt cười xấu xa.

"Này, anh lại tới đây làm gì?" Chu Vân còn chưa nói gì, Chu Bân đã bắt đầu ồn ào. Cậu thật sự vô cùng chán ghét, cái người muốn cướp chị của cậu. Cậu đột nhiên hiểu được cảm nhận của Mèo Con mỗi lần nó “nói” chủ nhân bị người ta cướp mất, cậu không muốn đáng thương như Mèo Con, bị nhốt ngoài cửa phải ngủ dưới mái hiên!

"Bân Bân, sao lại không lễ phép như thế?"

Chu Bân đáng thương nhìn Chu Vân: "Chị, chị mắng em, em không bao giờ nói chuyện với chị nữa!" Chu Bân hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Lương, chạy lên phòng, một mình hờn dỗi.

"Xin lỗi nhé Ngô Lương, Bân Bân không cố ý đâu."

Chu Vân xin lỗi nói. Cô không phải không biết Ngô Lương có ý với cô, cô cũng biết Ngô Lương là người không tệ, bạn bè nam nữ bình thường, nhưng không biết tại sao Bân Bân lại rất ghét hắn, khiến cô không biết phải làm sao.

Ngô Lương cười: "Tôi biết, tôi biết, Bân Bân luôn rất ngoan, tôi chọc cậu ấy không vui, là lỗi của tôi. Lần trước em nói cậu ấy thích động vật nhỏ đúng không? Tôi mua cho cậu ấy một con ngao con, không biết cậu ấy có thích hay không." Ngô Lương nói xong lấy l*иg sắt dưới đất đặt lên bàn trà, ngao con trong l*иg sắt gầy trơ xương, lớp lông màu đen khô xơ, cuộn mình ở trong l*иg.