Chương 58: Không có tựa đề

Ngô Lương biết, nếu muốn cưới được Chu Vân về làm vợ, trước hết phải thu phục cậu em vợ. Thật đáng buồn là, trước khi hai người hẹn hò, mọi chuyện luôn thuận lợi, nhưng hắn căn bản không biết hắn đắc tội Chu Bân khi nào, mỗi lần nhìn thấy hắn cậu chưa bao giờ cho hắn sắc mặt hòa nhã, làm hại hắn không thể không dùng sức gấp đôi theo đuổi cậu em vợ, không đúng, theo đuổi vợ sẵn tiện lấy lòng em vợ. Hắn thật lòng cảm thấy cậu em vợ này còn khó lấy lòng hơn cả Vương mẫu nương nương.

Chu Vân để đồ xuống, đi qua ngồi lên ghế sa lông, nhìn con ngao trong l*иg sắt, lại nhìn Ngô Lương nghiêm mặt nói: "Món quà này quý quá, chúng tôi không thể nhận” Với trình độ hung hăng của chó mèo tang thi, gần như không ai dám nuôi thú cưng ở thành phố A, Ngô Lương tìm được con ngao này chắc đã tốn khá nhiều công sức.

Ngô Lương không thèm để ý cười cười: "Nhóc con này là đổi được với một người bạn, chỉ cần hai viên tinh hạch, mà, nếu nó thật sự quý giá, tôi mua làm gì?"

Ngô Lương chuyên về phụ cần, hỏi thăm tin tức, thù lao tuy rằng không thể so với các đội trưởng, nhưng vẫn tốt hơn thành viên bình thường trong đoàn.

"Thật sự?"

"Tôi không hề lừa em." Ngô Lương lần đầu tiên gặp được người phụ nữ làm mình rung động, muốn lấy lòng Chu Vân bằng mọi cách, "Nhóc này nếu trước mạt thế thì vẫn đáng giá mấy đồng tiền, hiện tại mọi người không đủ cơm ăn, còn ai có lòng nhàn nhã đi nuôi nó? Người bạn kia của tôi gặp nhóc này ở một trang viên nuôi chó ngao, tưởng là đem về chơi chơi, tôi đúng lúc gặp được."

Chu Vân cười nói: "Anh không lo lắng tôi và Bân Bân không nuôi nổi nó sao?"

Ngô Lương chớp mắt, đặc biệt vô lương tâm nói: "Nuôi không nổi thì đem nó đến nhà đoàn trưởng ăn chực, con mèo nhà đoàn trưởng đã mập như heo, nên giảm cân thôi.”

"Ha hả, tôi thấy anh mới cần giảm béo. Lễ vật này tôi thay Bân Bân nhận, cám ơn."

Ngô Lương hơi bực bội, Chu Vân ngại hắn béo sao? Ngô Lương nhìn lại cái bụng hơi phình, được rồi, hôm nay buổi tối ăn ít lại, chờ sau khi đã dụ được vợ về nhà, ta phải bồi bổ lại gấp đôi!

Chu Bân không thích Ngô Lương cướp chị của cậu, nhưng rất thích ngao nhỏ trong l*иg sắt, sau khi dùng tinh thần lực câu thông với nhóc ngao này, không chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nó, băng bó xử lý miệng vết thương trên đùi, còn chia thêm cho nó một phần cơm chiều của mình.

Lần thứ hai mèo nhỏ bị cướp mất chủ nhân, chán đến chết chạy đi tìm Chu Bân chơi, vừa nhìn thấy ngao con lập tức xù lông.

Chó và mèo trời sinh là kẻ địch, lời này vốn không sai tí nào.

Mèo nhỏ nhào đến giương móng vuốt, ngao con cũng không chịu yếu thế, răng nanh dài ra hai tấc, đôi mắt màu đen biến thành màu đỏ, con chó nhỏ gầy trơ xương nhất thời trở nên hung dữ dữ tợn.

Gâu ẳng ẳng! "Con mèo mập thối tha!"

Meo meo ngao! "Chó hoang chết tiệt!"

Chu Bân đứng giữa hai bọn nó, rối rắm không biết làm sao, liên tục dỗ dành từng đứa, nhưng cuối cùng mèo nhỏ xấu tính cào một phát, chiến tranh bùng nổ, Chu Bân bất lực nhìn căn phòng của mình biến thành một mớ hỗn độn. Ngao con tuy cũng là thú biến dị, nhưng bị bỏ đói lâu ngày, bị thương, không so được với mèo nhỏ, vì vậy nhanh chóng thua trận.

Mèo Con đắc ý liếʍ móng vuốt, kêu meo meo vài tiếng, liên tục mắng Chu Bân không có mắt, nuôi cái thứ vừa xấu lại còn vô dụng.

Ngao con không thông minh như mèo nhỏ đã mở linh trí, hơn nữa tiếng mèo và tiếng chó có sự khác biệt không nhỏ, nó chỉ biết là mèo nhỏ đang nói gì đó về nó, nhưng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mèo nhỏ.

Mèo Con khıêυ khí©h lắc đuôi nhe răng nhìn nó, nhóc ngao lại hoang mang, tại sao con mèo mập xấu tính này lại lấy lòng nó? Hừ, nó mặc kệ!

Trong cổ họng ngao con phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp, Mèo Con cũng bồn chồn, mình ghét bỏ nó mà sao trông nó hớn hở thế? Đúng là tên ngốc nuôi chó ngốc!

Chu Bân tức giận: "Mèo nhỏ, mi còn tiếp tục mắng anh ngu ngốc, anh không chơi với mi nữa!"

"Meo meo ngao ngao!" Vốn chính là ngu ngốc! Mèo Con không sợ hãi, gào mồm lên, buồn bực vẫy đuôi quay đít nhảy lên cửa sổ bỏ đi.

Mèo Con nhảy nhót qua lại trên đỉnh các ngôi biệt thự, hít gió đêm, nghĩ đến chủ nhân bị hai tên kia cướp mất, phiền quá, Ngu Ngốc cũng bị con chó kia lừa mất, chán đời mèo ghê.

Mèo Con nhàm chán định đi ngủ, đột nhiên nghe được phía dưới có tiếng ồn ào, nó tò mò nhảy từ mái nhà xuống cửa sổ, trong phòng một người phụ nữ đang bị một người đàn ông đánh, người phụ nữ bị đẩy một phát, đầu cô ta đập lên vách tường rồi dần trượt xuống đất, vết máu đỏ trên vách tường chói mắt cực kỳ. Người đàn ông đưa tay lên mũi cô ta, không biết nghĩ gì, kéo lên trên giường đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Mèo nhỏ cảm thấy thật vô nghĩa, đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó hình hộp vuông nằm trên mặt đất rung lên hai cái, người đàn ông vừa quay lại, hắn nhặt hình hộp vuông đó lên, không biết nhìn thấy gì mà sắc mặt rất khó coi.

Chán phèo. Mèo Con giương móng vuốt nhỏ, bám lấy mặt tường bò lên mái nhà một lần nữa.

"Chết tiệt, làm sao có thể! Lục Tốn rõ ràng nhiễm virus mà, tại sao lại kiểm tra không ra!" Người đàn ông tức đến khó thở, ánh sáng từ di động chiếu vào mặt hắn, cả khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng âm trầm vặn vẹo.

Mèo nhỏ nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng lỗ tai rất minh mẫn nghe thấy được tên "Lục Tốn" quen thuộc, nghĩ đến tên kia trước mặt chủ nhân luôn đối xử với nó rất tốt, sau lưng chủ nhân lại ăn hϊếp nó, mèo nhỏ rất bất mãn, tại sao chủ nhân lại nghe không hiểu nó "nói" gì chứ? Làm hại nó mỗi lần tố cáo chủ nhân đều nghe không hiểu. Rõ ràng Chu Bân ngốc như vậy cũng có thể nghe hiểu!

Mèo nhỏ bao che khuyết điểm tuyệt đối không thừa nhận chủ nhân nó còn ngu ngốc hơn cả Ngu Ngốc!

Rất nhanh, trong không khí truyền đến mùi thịt mê người, mèo nhỏ như tên lửa "vèo" một phát phóng về phía biệt thự nhà mình.

Vô cùng thành thạo tiến vào phòng bếp, cuốn lấy chân Tiết Thần kêu meo meo, Tiết Thần bị cuốn lấy không thể di chuyển, chỉ có thể cầm một miếng thịt ném cho nó, " Thứ vô lương tâm, chỉ biết ăn là giỏi.”

Mèo Con gặm thịt tha về chén ăn, quay mông về phía Tiết Thần, Tiết Thần nhìn mà bực mình.

Sau khi bốn món mặn một món canh bưng lên bàn, tuy không phong phú nhưng được cái ngon, Tiết Thần và Lục Tốn bắt đầu xum xoe, chỉ trong chốc lát đồ ăn đã chất đầy chén Lục Khiêm.

Nếu là lúc trước, Lục Khiêm sẽ mừng lắm, nhưng hiện tại… Nhìn vẻ mặt chờ mong của hai người kia, y đột nhiên đau dạ dày, im lặng cúi đầu ăn, cảm nhận hai ánh mắt nóng rực nhìn y, lỗ tai nóng lên.

Tiết Thần và Lục Tốn nhìn lỗ tai biến thành màu đỏ của Lục Khiêm, tâm trạng tốt hơn. Sau đó quay đầu nhìn nhau, mắt phun lửa, hận không thể móc mắt đối phương ra.

"Tiểu Khiêm, cậu cảm thấy trong bốn vị đội trưởng ai là người có khả năng phản bội?"

"A?" Lục Khiêm ngây người một chút, ho nhẹ một tiếng: "Tôi cảm thấy Vương Minh và Tôn Ninh Võ có hiềm nghi lớn nhất."

"Sao lại thế?"

"Vương Lại Thành tính cách ngay thẳng, không giống người nằm vùng, Lý Khải bình thường nói không nhiều lắm, nhưng dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé tiến vào đây, trên mặt lý luận hẳn không phải kẻ phản đồ bí quá làm liều.

Vương Minh và Tôn Ninh Võ, một người chỉ dẫn theo vợ, một người chỉ dẫn theo em gái, hai người bối cảnh mặc dù không chê vào đâu được, nhưngtôi cảm thấy hai người bọn họ có khả năng khá lớn."

Lục Tốn phụ họa: "Em cũng nghĩ như vậy, nếu để em biết tên khốn nạn nào đánh chủ ý lên đầu em, em nhất định sẽ chôn sống hắn!"

Tiết Thần đề nghị: "Nếu không ngày mốt đi làm nhiệm vụ, chúng ta đi theo đội Tôn Ninh Võ?"

Lục Khiêm gật gật đầu: "Được."

"Khiêm, em cũng phải đi."

Lục Khiêm lạnh lùng nhìn cậu một cái: "Có phải chê vết thương trên người em lành nhanh quá hay không?"

"Khiêm..."

"Làm nũng cũng vô dụng, ngày mai em và Ngô Lương đi xử lý chuyện giao dịch." Nhìn Lục Tốn ủ rũ não nề, Lục Khiêm lại nhịn không được nói: "Chờ vết thương trên người em hồi phục tốt, dị năng cũng khôi phục, rồi đi làm nhiệm vụ cũng không muộn." Mạng của Lục Tốn là do nước trong hồ cứu về, nhưng dị năng lại yếu hơn lúc trước rất nhiều, có thể khôi phục lại như trước hay không vẫn chưa biết được.

"Dạ." Lục Tốn cúi đầu nói.

Lục Khiêm cưỡng ép mình xoay đầu đi, kiên quyết không nhìn bộ dáng cún con đáng thương bị vứt bỏ cầu an ủi của hắn. Tiết Thần nhếch môi, yên lặng vui sướиɠ khi người gặp họa, hai người họ sẽ có thế giới riêng, hâm mộ chưa!

Sau khi ăn xong, Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, bị Lục Tốn và Tiết Thần xấu xa hôn chúc ngủ ngon, tâm trạng nặng nề nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Trong mơ hồ, y cảm thấy như có ai đó mở cửa phòng leo lên giường y…

Hai cái lưỡi ấm áp ướŧ áŧ linh hoạt không ngừng chạy trên người y, thân thể càng ngày càng nóng, một loại du͙© vọиɠ khôn kể quẩn quanh dưới đáy lòng: "Tiểu Tốn, ưm, Tiết Thần, muốn bắn, thả ra, khó chịu..."

Lục Khiêm đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác toàn thân dính dấp, tim đập mạnh, khuôn mặt tuấn tú từ đỏ thành trắng, trắng lại hồng, lấy chăn che đầu như đà điểu.

Không ngờ lại mộng xuân như vậy, rất dọa người !!! Hung hăng chà môi một chút, về sau tên nào muốn hôn chúc ngủ ngon gì đó, y nhất định sẽ đông tên đó lại thành tảng băng!

Ngày hôm sau, Lục Tốn cùng Tiết Thần đều cảm thấy Lục Khiêm là lạ, nhưng khi nhìn thấy cái sịp mới sáng sớm đã đung đưa trong nắng ấm gió mát của y, đầu hai người tự lên kịch bản chạy mấy cảnh tượng đáng khinh, đáng khinh quá nên một lát sau tự giác vào phòng tắm tắm nước lạnh, mới đè nén được du͙© vọиɠ kêu gào trong lòng. Lục Khiêm yên lặng cúi đầu húp cháo, nếu không nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ và gò má phiếm hồng của y, và tình cảm rục rịch trong lòng của hai người kia, thì mọi thứ vẫn như ngày bình thường.

Tôn Ninh Võ đối với việc Lục Khiêm cùng Tiết Thần gia nhập vào đội khi ra ngoài làm nhiệm vụ rất bất ngờ và vui mừng, gần đây hay gặp Liếʍ thực giả, rất khó gϊếŧ, đội hắn đã mất hai người, hắn ước trong đội có nhiều cao thủ hơn.

Ô tô ra khỏi khu an toàn, mọi người dựa theo kế hoạch đến một chỗ khá xa ở nông thôn, đến một khu nuôi heo, Lục Khiêm cho người đi vào xem xét, bên trong ngoài mấy tấn thức ăn gia súc chưa ăn hết, một ít thuốc cho động vật, và số lượng lớn heo tang thi, thì chẳng có gì.

Lục Khiêm gọi mọi người đem thức ăn gia súc và thuốc lên xe, mấy thứ này tuy rằng người không thể dùng, sau này có khi sẽ dùng cho gia súc được.

Mọi người chân trước vừa đem đồ đạc chuyển lên xe, sau lưng hơn mười con heo biến dị đã vây quanh bọn họ.

Lục Khiêm chăm chú nhìn chúng, nhìn đến mức Tiết Thần ghen tị, nhịn không được ghen tuông nghĩ, trong mắt Tiểu Khiêm mình còn không bằng một con heo!

À bonus hình em ngao :v

À bonus hình em ngao :v

còn nhỏ đáng êu bao nhiêu, lớn lên cứ như sư tử ấy -