Chương 59: Heo biến dị

Tuy những lúc mắng chửi người thường ta sẽ mắng đồ heo đồ lợn, nhưng mà trên thực tế, heo chỉ cho người ta một cảm giác rất phì nhiêu ục ịch, thực ra chúng nó là một loài động vật thông minh, trong thế giới động vật, chỉ số thông minh của chúng nó nằm trong top10. So với các động vật khác, heo rất cố chấp với thức ăn, khu này có rất nhiều heo, vẫn có hơn mười con heo biến dị canh chừng thức ăn, còn tốt hơn mấy kẻ chỉ biết ăn riêng cho bản thân. Nếu không phải Lục Khiêm cho người dọn thức ăn của chúng nó, không chắc chắn chúng nó chịu xuất hiện đâu.

Heo biến dị có lớn có nhỏ, lớn nhất cũng hơn 100kg, nhỏ nhất cũng hơn 50kg, một đám thân hình phì nhiêu cường tráng. So với heo bình thường, biến dị heo khí lực lớn, bề ngoài cũng thay đổi rất giống lợn rừng, đôi răng nanh hết sức dữ tợn, cơ mà, trong mắt Lục Khiêm, mấy con heo cuồng bạo này lại hết sức đáng yêu.

"Không cho phép sử dụng vũ khí với chúng nó, cẩn thận một chút, không được gϊếŧ chết bọn nó." Lục Khiêm nói xong đồng thời sử dụng dị năng với ba con heo lớn nhất, trong nháy mắt da lông chúng nó trụi dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rét lạnh bất ngờ làm chúng nó ngơ ngác, chờ đến lúc chúng nó muốn tiến về phía trước, mới phát hiện đã bị đông lạnh, bốn chân hoàn toàn không nhúc nhích được. Dị năng giả lực lượng đã sớm canh giữ ở một bên, vừa thấy chúng nó bị đông lạnh, vài người nhanh chóng ôm lấy chúng nó, dùng dây thừng rắn chắc trói lại.

Các dị năng giả hệ tự nhiên khác, như hệ đất, hệ thủy, hệ phong, sử dụng hết sức của bản thân, bao vây đám heo biến dị, dị năng giả lực lượng trói gô lại, nhóm heo đáng thương thê thảm thét chói tai, dẫn tới số heo biến dị còn lại rục rịch theo, Lục Khiêm cho người bịt miệng chúng nó lại, kéo ra xe.

Tang thi heo cồng kềnh, lại bị nhốt trong chuồng heo, không bao lâu đã xử lí hết, đào tinh hạch ra, vài dị năng giả hệ hỏa tập trung lại, toàn bộ khu nuôi heo nhanh chóng biến thành biển lửa.

Tiếng kêu của heo biến dị kinh động đến tang thi ở gần đó, năm Liếʍ thực giả theo mùi của dị năng giả, lập tức dẫn theo tang thi đàn em chạy lại. Mọi người vừa mới lái xe rời khỏi khu nuôi heo, đã bị số lượng lớn tang thi bao vây.

Băng trùy của Lục Khiêm vừa chuẩn lại vừa ngoan độc, đâm xuyên qua não một Liếʍ thực giả trong đó, Liếʍ thực giả còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống đất, cơ bắp đỏ sậm run rẩy, sau đó bất động.

Lục Khiêm vừa muốn giải quyết tiếp một Liếʍ thực giả khác đang đi về phía y, đầu Liếʍ thực giả lại bất ngờ "thịch" một tiếng vỡ toạc ra, trên xương sọ có một ngọn lửa xanh đen, Lục Khiêm chấn động, kinh ngạc nhìn Tiết Thần, từ khi nào anh có thể dùng dị năng như vậy?

Y còn chưa kịp nghĩ xong, lại có một Liếʍ thực giả lặng yên không một tiếng động ngã xuống. Lục Khiêm tập trung, tấn công một Liếʍ thực giả khác, băng trùy đâm xuyên qua não nó, Mèo Con nhanh nhẹn cạy não đào tinh hạch màu hồng bên trong ra.

Mèo Con nghiêng đầu nhìn tinh hạch bẩn thỉu, đôi mắt hổ phách có chút chần chờ, trong lòng có cảm giác muốn nuốt. Cơ mà tinh hạch thật sự quá bẩn, làm một con mèo yêu sạch sẽ, mèo quyết định trước tiên cất tinh hạch vào túi, chờ chủ nhân nó rửa sạch rồi ăn sau.

Liếʍ thực giả cuối cùng, bị nhóm Tôn Ninh Võ hợp lực gϊếŧ chết. Số lượng tang thi bình thường bao vây ngày càng nhiều, mọi người cũng không dám làm anh hùng, nhặt tinh hạch và vũ khí rồi bước lên xe, tìm một lỗ hổng từ đám tang thi, dùng cung tên và dị năng để mở đường, chạy ra khỏi vòng vây tang thi. Sau khi thoát ra, mọi người cũng không vội vã lập tức đi, dùng kính viễn vọng quan sát một chút, xác định gần đó không có tang thi triều thì lái xe đến phạm vi an toàn, đứng dậy dụ từng nhóm tang thi ra gϊếŧ dần.

Mèo Con hưng phấn nhặt tinh hạch liên tục, ngẫu nhiên cũng sẽ thể hiện "uy nghiêm của mèo", quẹt quẹt gϊếŧ chết vài tang thi. Đừng thấy nó bình thường là một con mèo mập lười biếng, nếu nghiêm túc thật sự tốc độ còn nhanh hơn cả mèo tang thi, thân thể nhỏ nhưng sức bật siêu cường, trong đàn tang thi, tang thi bình thường căn bản không làm gì được nó, ngược lại bị nó phá đầu óc choáng váng, rất tiện nghi cho các thợ săn tang thi khác.

Mạt thế chưa đến nửa năm, sự tồn tại của thú biến dị chỉ có cao tầng biết, thợ săn tang thi bình thường, nhất là ở thành phố A, vốn là khu đô thị quốc tế cao cấp, trước tận thế chỉ có sở thú mới có động vật hoang dã, vừa bắt đầu tận thế không dễ gặp thú biến dị mấy. Vì vậy khi thấy biểu hiện của Mèo Con, rất tò mò liên tục nhìn. Mèo con thỏa mãn tâm tình hư vinh, làm việc càng thêm năng suất.

Qua hai tiếng, hơn một ngàn tang thi bị hai trăm thợ săn giải quyết, sau khi dọn dẹp chiến trường, cũng cố không để có mùi khó ngửi, lấy lương khô ra lấp bụng, bắt đầu hướng đến mục tiêu tiếp theo.

Thu hoạch của Vuốt Đen không tệ lắm, cách một ngày lại ra ngoài làm nhiệm vụ, tuy rằng không phải lần nào cũng có thu hoạch trở về, nhưng duy trì sinh hoạt cơ bản của riêng từng nhà vẫn ổn.

So sánh với một số người trên không đủ ăn dưới không đủ uống, đã may mắn hơn nhiều lắm. Hơn nữa phúc lợi đoàn tương đối tốt, mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ lâu như vậy, không ít người đều sinh ra một ít lòng trung thành cùng cảm giác vinh dự.

"Tôn Ninh Võ trông có vẻ không giống người nằm vùng." Tiết Thần âm thầm quan sát hắn cho tới trưa, hắn cho anh một loại cảm giác làm người rất trượng nghĩa, hơn nữa làm đội trưởng, hắn tương đối có trách nhiệm, nhiều lần đội viên gặp nguy hiểm, hắn đều nghĩ cách giải cứu thành công bọn họ, thậm chí không tiếc đặt chính mình vào tình cảnh nguy hiểm. Đồng thời trong lời nói cử chỉ của hắn cũng lộ ra vẻ trung thành với đoàn. Dù có giỏi ngụy trang đến đâu thì cũng sẽ lộ mặt thật vào khoảnh khắc mạng sống gặp nguy hiểm, không ai ngoại lệ.

Lục Khiêm nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Lục Khiêm có sự tin tưởng đối với người cống hiến sức lực cho mình, dù sao cũng từng lăn lộn trong mạt thế mấy năm, loại người nào mà y chưa gặp?

Nếu Tôn Ninh Võ có thể ngụy trang đến mức mạng sống cũng không cần, vậy anh ta thật sự là rất đáng sợ.

"Đúng rồi, lúc nãy dị năng của anh làm sao thế?" Thừa dịp lúc này trên xe chỉ có hai người bọn họ, Lục Khiêm nhịn không được hỏi ra.

"Sao là sao?" Tiết Thần nghi hoặc nhìn Lục Khiêm.

"Sao anh có thể phóng lửa gϊếŧ tang thi mà không cần ra tay trực tiếp?” Lục Khiêm kiếp trước đã thấy nhiều dị năng giả, nhưng chưa thấy ai làm được thế.

Tiết Thần kinh ngạc nói: "Cậu không biết sao?" Tiểu Khiêm cũng không nói gì nhiều về giấc mơ của y, nhưng anh luôn cảm thấy giấc mơ của Tiểu Khiêm không hề đơn giản, thử hỏi, có ai chỉ mơ một giấc mơ mà tính cách thay đổi nhiều như vậy?

Ai sẽ sau khi tỉnh mộng lại am hiểu các loại kỹ xảo đánh nhau? Ai sau khi tỉnh mộng lại biết trước từng sự việc sắp diễn ra? Cho nên, anh và Lục Tốn đoán Tiểu Khiêm không chỉ mơ một giấc mơ đơn giản, mà giống tiểu thuyết trên internet viết, bởi vì nguyên nhân đặc biệt và trải qua chuyện gì đó, thời gian hồi tưởng về lúc ban đầu. Bởi vậy, anh mới kinh ngạc, chẳng lẽ loại tình huống của anh không phải là dị năng thăng cấp như lời Lục Khiêm sao?

Lục Khiêm nhìn anh tức giận nói: "Tôi biết mà còn phải hỏi anh à?"

"Đây chẳng phải là hiệu quả sau khi dị năng thăng cấp sao?"

"Sớm bảo anh chuẩn bị tinh thần đi không nghe, còn nói là hiệu quả!" Lục Khiêm khinh người nhìn anh, nói: "Theo dị năng hệ băng của tôi mà nói, cho dù lên tới cao nhất, cũng chỉ có thể đông cứng vật trong phạm vi nhất định, không thể đông cứng từ ngoài vào trong một tang thi đang di chuyển."

Tiết Thần nhất thời ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Lần trước khi cùng đi làm nhiệm vụ với nhóm Chu Vân, tôi vô tình phát hiện, khi tập trung tinh thần lực vào một tang thi, rồi tiếp tục tập trung dị năng, nó sẽ bốc cháy. Sau tôi lại tập trung vào đại não tang thi, lại dùng dị năng, có thể dễ dàng phá vỡ kết cấu bên trong hoàn toàn gϊếŧ chết tang thi. Nhưng làm như vậy lượng dị năng tiêu hao tương đối lớn, hơn nữa tốc độ và phản ứng của tang thi càng nhanh, muốn khống chế lượng tang thi càng nhiều, lượng tiêu hao lại càng lớn. Lấy năng lực hiện tại của tôi, một ngày tích lũy có thể gϊếŧ chết ba Liếʍ thực giả là cao nhất."

Lục Khiêm kinh ngạc, tán thưởng nói: "Cũng đủ ngầu rồi." Dù kiếp trước hay là kiếp này, Tiết Thần vẫn có ngộ tính rất cao.

"Nhưng mà, hiện tại vẫn chưa tìm ra tên phản bội, đoàn chúng ta thực lực còn rất yếu, nếu không muốn bị quân đội bắt đi làm thí nghiệm, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn hơn, không đến bất đắc dĩ thì không cần sử dụng dị năng." Lục Khiêm hiện tại có thể xác định, "Dị năng tinh thần giả’" của bọn họ xuất hiện chắc chắn do nước hồ ảnh hưởng, mà dị năng này bị họ dùng như máy cảm ứng tang thi, họ phải càng chú ý hơn.

"Ừ, tôi biết rồi. Cậu muốn nhìn thử một chút hay không?"

"Lát nữa rồi thử." Lục Khiêm lóe ánh sáng, nhìn Tiết Thần càng thêm thâm sâu.

Mèo Con không cam lòng mình bị làm lơ, từ phía sau xe mang theo túi chứa tinh hạch bò lên, gian nan leo vào ngực Lục Khiêm, dùng móng vuốt chỉ chỉ chén nước trên xe, lại xòe ra tinh hạch trong lòng bàn tay của nó, lấy lòng nhìn chủ nhân nhà mình, meo meo meo kêu không ngừng.

Lục Khiêm nhìn hiểu ý của Mèo con, lấy tinh hạch cười nhạt hỏi: "Muốn nó?"

Mèo Con không nghe hiểu hết được, ngẩng đầu nhìn tinh hạch trong tay Lục Khiêm. Lục Khiêm đưa tay ra cửa sổ, lấy nước rửa sạch tinh hạch, đưa cho mèo. Mèo Con meo một tiếng ngậm hết vào miệng, ấp úng nhai, toàn bộ tinh hạch ngon lành ăn vào bụng, cuối cùng còn thỏa mãn ợ vài cái.

Tiết Thần ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm: "Tiểu Khiêm, nó cứ như vậy mà ăn hết tinh hạch không sao chứ?"

Lục Khiêm cười nói: "Này có gì lạ, thú biến dị đều ăn tinh hạch như vậy. Mèo Con trước đây không có hứng thú với tinh hạch, tôi luôn lo nó không phải thú biến dị, hiện tại không cần lo lắng."

Cưng chiều xoa đầu mèo: “Cuối cùng cũng không lãng phí nhiều thịt của tao.”

“Meo meo meo!” Ăn thịt! Ăn thịt! Mèo Con vừa kêu vừa nằm lăn ra khoe bụng, rớt hết liêm sỉ.

Tiết Thần nhìn mèo còn sung sướиɠ hơn mình mà bực bội, yên lặng nghiêng đầu, tập trung lái xe.

Lục Khiêm giả vờ không biết Tiết Thần đang ghen, nhưng lỗ tai lén đỏ lên.

Đến mục tiêu tiếp theo, Lục Khiêm thí nghiệm một chút, y quả nhiên cũng có thể làm được. Hơn nữa càng có ưu thế hơn Tiết Thần, bởi vì trong cơ thể tang thi có sẵn hơi nước, dùng dị năng hệ băng ngưng kết càng ít tốn sức hơn, dùng hết toàn bộ dị năng thì số tang thi y gϊếŧ không ít hơn Tiết Thần bao nhiêu.

"Đoàn trưởng, ba người này là người sống sót bị vây trong trường học, mới vừa được chúng tôi cứu ra, có cần dẫn bọn họ về thành phố A không?" Tôn Ninh Võ dẫn theo ba người đàn ông tiều tụy đến trước mặt Lục Khiêm hỏi.

"Lục Khiêm?! Tiết Thần?! Là các cậu!" Trong số đó một người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

"Lưu Xuyên?" Lục Khiêm thấy trên người hắn ta không mặc quân trang, hai người khác thoạt nhìn cũng không giống như là quân nhân, nhíu mày hỏi: "Anh không về quân đội à? Sao lại ở đây?"