Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 33-1: Tôi tới tìm anh

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tần Ninh?" Kỳ Niên bỏ điện thoại xuống, tiến lên kéo ghế ra, cho thêm củi vào lò, thuận tay rót một chén trà nóng cho cô, nói: "Tới tìm Lê Húc à? Anh ấy còn chưa về!"

Tần Ninh uống chén trà nóng xong, đưa tay lấy ấm nước đang đặt trên lò, đáp: "Không, tôi tới tìm anh đấy."

"Tôi à?" Kỳ Niên không hiểu tại sao, hỏi: "Có gì cô nói đi."

Tần Ninh hạ giọng thì thào bên tai Kỳ Niên.

"Cái gì? Giả chết à?" Kỳ Niên hơi kinh ngạc nói. "Cô muốn dùng phương pháp giả chết lên núi à? Nhưng làm sao cô có thể đảm bảo Trí giả không phát hiện ra chứ?"

Giả chết là phương pháp mà Tần Ninh đã suy nghĩ rất kỹ càng mới nói ra: "Quy định của trấn Phù Dung là chỉ có người chết mới được tiến vào phía sau núi, nhất định ở đó có ẩn giấu thứ gì đó nguy hiểm. Cho nên tôi phải biết rõ, nếu không tất cả mọi người sẽ nguy hiểm. Còn về Trí giả, tôi đảm bảo cô ta vĩnh viễn không thể phát hiện ra được."

Cô đã quá quen thuộc với cái mùi ở trong phòng Trí giả, giờ cô cực kỳ hoài nghi, đằng sau núi có ẩn giấu một đám zombie, hoặc ẩn giấu zombie đã đạt tới cấp 2 đỉnh cao. Kiếp trước không phải chưa từng có người thử nuôi dưỡng zombie, kết cùng đều không có gì khác nhau, tự mua dây buộc mình. Nếu như chứng thực được suy đoán của cô, Tần Ninh không dám tưởng tượng nữa.

Thật ra cô cũng không thèm để ý tới sự sống chết của người ở trấn Phù Dung. Cô chỉ để ý tới những người còn đang mang trọng trách như nhóm người Lê Húc. Không có khả năng bọn họ bỏ trốn vào thời điểm nguy cấp. Có can đảm hy sinh là mấy chữ bọn họ đã khắc cốt ghi tâm. Đối với cô, đám dân ở đây có thể chết, nhưng mấy người Lê Húc thì không. Cô phải tự mình đi tới phía sau núi trước khi tình hình phát triển tới mức nghiêm trọng hơn, sau đó diệt trừ mối họa ẩn tàng ở đây.

Kỳ Niên đưa tay nâng mắt kính, mặt mày nhíu chặt. Hắn nắm chặt cái cốc trong tay, nói: "Nếu ở phía sau núi đã có nguy hiểm thì không có khả năng để một mình cô đi được."

"Không còn thời gian nữa." Tần Ninh đã nghe ngóng được, mỗi mười ngày Trí giả sẽ đi tới phía sau núi một lần. Đoạn đối thoại hôm nay đã nói rõ, cô ta tính toán đã tới mười ngày rồi. Tần Ninh cúi đầu nhìn tiến độ phủ xanh ở vòng tay trên tay trái đã đạt 10%. Nếu như vậy, kéo dài thêm, sợ rằng mấy ngày nữa cô không giữ nổi 10% này.

"Lời này của cô là có ý gì?"

"Mấy người Tề Uyển bị bắt rồi. Cái gọi là phúc lợi thực ra chính là đào tinh hạch của một người ra, truyền vào trong cơ thể của một người khác, khiến người đó thu được dị năng. Hiện giờ đám người Tề Uyển đã nằm trong tay Trí giả, lúc nào cũng có khả năng bị moi tinh hạch ra. Mà dị năng giả bị moi tinh hạch ra chỉ có một con đường chết."

Trái tim Kỳ Niên đập mạnh, bàn tay nắm cái cốc càng chặt, hỏi: "Vậy việc này liên quan gì tới chuyện cô giả chết?"

"Trí giả cực kỳ muốn biết bí mật ẩn giấu trên người tôi. Tôi sẽ giao linh điệp và nước suối vào tay anh. Anh mang hai thứ này đi gặp Trí giả, lấy đó làm điều kiện trao đổi. Nhưng anh phải cho Trí giả biết, nếu muốn lấy được năng lực của tôi hoàn toàn thì phải gϊếŧ tôi, đoạt khí vận của tôi. Hơn nữa phải là do cô ta tự ra tay."

"Cô muốn ép cô ta ra tay, thử năng lực của cô ta. Nhưng cô làm như vậy có nguy cơ rất lớn, rất có khả năng từ giả chết sẽ trở thành chết thật. Hơn nữa còn chưa mở được vòng tay, trợ giúp của chúng tôi cho cô là cực kỳ nhỏ bé. Cho dù là tôi đồng ý, Lê Húc cũng sẽ không đồng ý để cô rơi vào nguy hiểm như vậy."

"Tình thế bức bách thôi. Cũng bởi vì tôi biết Lê Húc sẽ không đồng ý, cho nên tôi mới tới tìm anh. Hơn nữa nữa như tôi không đoán nhầm, anh đúng ra có năng lực cường hóa sóng não. Chỉ cần cởi được vòng tay của anh ra, trong thời gian ngắn nhất, anh sẽ có thể tìm được mật mã, hơn nữa tìm ra biện pháp ứng phó với cục diện sắp tới."

Quả nhiên năng lực quan sát của cô ấy rất mạnh. Kỳ Niên buông cốc xuống, lông mày giãn ra, nói: "Đúng thế. Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải mở được vòng tay ra. Nhiều nhất ba ngày tôi mới nắm chắc có thể mở được vòng tay này."

"Sau ba ngày thì muộn quá." Dưới không khí lạnh cực độ, hơn nữa lại được Trí giả cố tình nuôi dưỡng, zombie có khi sẽ tiến hóa thành một loại hình thái biến hóa nào khác sớm thôi.

Tần Ninh tiến tới cầm cổ tay Kỳ Niên. Hạt giống nảy mầm trong tay cô, mầm non chậm rãi bò lên vòng tay đối phương, sau đó bao phủ cái vòng tay hoàn toàn.

"Nó có thể tạm thời ngăn cách ảnh hưởng của vòng tay đối với anh. Tám giờ sáng ngày mai, tôi hy vọng anh có thể giao được những thứ này vào tay Trí giả." Tần Ninh lấy nước suối và linh điệp mình đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra, đưa cho Kỳ Niên.

Đương nhiên Kỳ Niên có thể cảm nhận rõ dị năng chảy khắp thất kinh bát mạch của mình. Đề nghị của Tần Ninh tuy rằng lớn mật nhưng vẫn có thể thử một lần. "Cô khẳng định có thể giả chết thành công chứ?"

Tần Ninh gật đầu.

"Tôi sẽ phái người ở cạnh cô, khi cần sẽ ra tay hỗ trợ."

"Không thể được. Trí giả là một người cực kỳ cẩn thận. Còn nữa, kế hoạch này chỉ có thể cho hai người chúng ta biết. Càng nhiều người biết sẽ càng khó diễn kịch. Đợi tới khi tôi giả chết xong, bị đưa ra sau núi rồi, anh lại báo cho bọn họ kế hoạch này. Ở phía sau núi, chỉ chờ tới khi tôi phát tín hiệu, các anh mới có thể lên núi."
« Chương TrướcChương Tiếp »