Chương 36-2: Anh chỉ mong cái chết không thật sự giáng xuống em



Cô ta lảo đảo đứng lên, tay nắm đao, ánh mắt mang theo vẻ tàn nhẫn. Thừa dịp đối phương đang yếu, phải lấy mạng hắn ngay. Tuyệt đối cô ta không thể bỏ qua một người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh mình.

"Trí giả!"

"Đội trưởng!"

"A Ninh!"

Bà Vương, dị năng giả bảo vệ ở bên ngoài cùng đám người Kỳ Niên, Tề Uyển khi nhìn thấy tất cả cảnh này, trái tim đều không tránh nổi chấn động.

Trí giả cười lạnh, ra lệnh:

"Người đâu, bắt bọn chúng lại cho tôi, thể tha cho bất cứ kẻ nào."

"Vâng, thưa Trí giả."

Kỳ Niên nhìn Tần Ninh không còn chút sức sống. Đáy mắt hắn lóe lên vẻ bối rồi. Mười mấy tên dị năng giả đang lao về hướng bọn họ. Hắn nhìn về phía Lê Húc đang không còn chút khát vọng sống. Tay hắn không kìm nổi nắm chặt lại, cố nén run rẩy, quát khẽ: "Trí giả, không phải cô từng hỏi tôi có từng giấu diếm gì không à? Tôi nói cho cô biết. Có đấy! Thả bọn họ ra, tôi sẽ nói cho cô biết."

Trí giả được bà Vương dìu đỡ, đáp: "Anh tưởng tôi không biết à? Tôi vừa tự tay gϊếŧ Tần Ninh." Trí giả thả con linh điệp ra. Nhưng con linh điệp màu xanh biếc vừa được thả ra đã tiêu tan giữa không trung.

"Tại sao lại có thể như vậy?" Trí giả quát lớn, vẻ mất kiểm soát, ánh mắt mang theo sự ác độc: "Nói mau. Cuối cùng anh còn lừa tôi ở điểm nào?"

"Cô bảo người của cô đừng có tới gần."

Trí giả ép bọn họ phải dừng lại. Mà khi Kỳ Niên nhìn về hướng Tần Ninh, bàn tay cầm dao găm không kìm nổi run rẩy. Hắn tới gần, đẩy Lê Húc đang ôm Tần Ninh ra, đâm thẳng con dao vào trái tim Tần Ninh.

"Đừng..." Hai mắt Lê Húc sung huyết, nước mắt máu tràn mi. Anh phun một ngụm máu tươi lên mặt Kỳ Niên. Anh muốn ngăn cản động tác của Kỳ Niên nhưng lại không thể làm gì được.

Anh chỉ có thể Kỳ Niên hành động ngay trước mắt mình, lột tinh hạch của Tần Ninh ra, hoàn toàn bất lực.

Kỳ Niên không dám nhìn về hướng Lê Húc cầm tinh hạch, tay run rẩy. Tần Ninh, cô đừng có lừa gạt tôi!

Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều khϊếp sợ. Ngay cả Trí giả lúc này cũng không nói ra lời, chỉ yên lặng nhìn Kỳ Niên cầm tinh hạch, ôm thi thể Tần Ninh đi từng bước tới gần mình.

"Trí giả, không phải cô muốn biết bí mật của Tần Ninh sao? Tôi biết cô muốn cái gì. Cô đoán không sai. Dị năng của Tần Ninh có thể giúp được cô làm được thứ cô muốn. Tôi có thể nói cho cô biết, bước đầu nên làm thế nào."

Trí giả đọc hiểu được ý của Kỳ Niên qua ánh mắt của hắn, nói: "Được, tôi hứa với anh."

"Đội trưởng, Tề Uyển." Cốc Lâm và Mạc Y, Hứa Văn chạy tới, ánh mắt cũng mang theo vẻ sợ hãi và kinh ngạc, nói: "Phó đội trưởng, anh làm gì vậy?"

Kỳ Niên không dám quay đầu lại, trầm giọng gầm khẽ: "Tề Uyển, dẫn bọn họ trở về."

Tề Uyển nắm chặt tay, quát: "Cốc Lâm, giúp tôi mang đội trưởng trở về."

"Vậy đội phó và Tần Ninh thì sao?" Hứa Văn không nhịn được mở miệng. Nhưng khi đối diện với đôi mắt đỏ như máu của Tề Uyển, hắn không nói gì nữa, dìu Lê Húc đã hôn mê đi.

"Tôi đã cho bọn họ rời đi rồi. Hiện tại có thể nói chưa?"

"Mang thi thể của Tần Ninh qua đi. Cô biết tôi nói gì rồi nhỉ?" Kỳ Niên nhìn Tần Ninh đã không còn chút sức sống, liếc mắt qua, nói: "Về phần còn lại, bao giờ tôi đảm bảo được rằng cô không ra tay với bọn họ, tôi mới nói cho cô được."

Mặc dù trong lòng Trí giả hơi oán giận nhưng vì mục đích của mình, cô cũng đành nuốt cục tức này vào, nói: "Đem người về phủ Trí giả cho tôi."

Trong khu nhà nhỏ, Thái Đầu nhìn Lê Húc người không chút máu, chân nhũn ra, suýt nữa ngã sấp xuống, hỏi: "Đội trưởng làm sao vậy?"

Hứa Văn không nói gì, chẳng qua ôm người lên lầu, đặt anh nằm lên giường. Tề Uyển lấy hòm thuốc ra rất nhanh, đi tới khâu vết thương cho Lê Húc.

Dưới lầu, Thái Đầu còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nhìn Hứa Văn, vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: "Anh, rốt cục đội trưởng đã xảy ra chuyện gì rồi? Đội phó đâu? Tần Ninh đâu rồi?"

Hứa Văn cúi đầu không nói một lời, nắm chặt nắm tay.

"Tôi phải đi hỏi đội phó, tại sao lại làm vậy? Tôi không tin đội phó là người như vậy." Mạc Y không tin được đội phó lại giao Tần Ninh vào trong tay Trí giả.

"Chú Đầu Đầu, sao chị Giao Giao còn chưa trở về?" Hoan Hỉ nghe thấy tiếng động, đi ra khỏi phòng, thấy tất cả mọi người mà không thấy mỗi Tần Ninh. Tự dưng cô bé cảm thấy bối rối và bất an.