Chương 37: Tại sao anh biết được bí mật của tôi?

Ở dưới lầu, không ai dám mở miệng. Tất cả mọi người đều không dám nhìn về hướng Hoan Hỉ.

"Tại sao mọi người không nói gì?" Hoan Hỉ hơi sợ hãi. Cô ôm chặt chậu hoa trong lòng, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Một lúc lâu sau, Mạc Y mới nói với giọng nói run rẩy: "Hoan Hỉ..."

"Hoan Hỉ!" Tề Uyển đi ra khỏi phòng. Cô ngồi xổm xuống đỡ lấy cánh tay Hoan Hỉ, nói nhỏ: "Chị Giao Giao của em có chuyện rất quan trọng cần làm. Hôm nay anh Hoa Hoa của em cũng ngã bệnh rồi. Em có thể chăm sóc anh ấy thật cẩn thận không?"

Hoan Hỉ cúi đầu nhìn chậu hoa Cẩm tú cầu trong tay, không nói gì, chẳng qua lại ngoan ngoãn gật đầu.

"Tề Uyển, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?" Mạc Y nắm chặt tay, hạ giọng hỏi.

Tề Uyển than khẽ một tiếng, cầm thư trong tay đưa vào tay hắn, nói: "Đội phó trên đường đưa chúng tôi trở về gặp người Tần Ninh bố trí. Đây là thứ Tần Ninh để lại cho chúng ta. Chờ tới khi xem hết, mọi người sẽ hiểu rõ."

"Cô nói là Tần Ninh giả chết để lừa gạt Trí giả, đi tới phía sau núi sao?" Hứa Văn hơi không thể tin được, nói: "Chẳng lẽ cô ấy còn có thể chết đi rồi sống lại à? Nhưng đã bị móc tinh hạch ra rồi mà?" Hứa Văn căn bản không tin nổi. Nhưng giờ phút này hắn vẫn hy vọng đó là sự thật.

"A Ninh có điều giấu diếm đội phó. Cô ấy biết đội phó rất thông minh, chỉ cần đi gặp Trí giả thì có thể đoán ra được trên núi có cái gì. Bản thân cô ấy muốn đội phó rơi vào thế đâm lao phải theo lao, không thể không làm việc theo kế hoạch này. Sau khi đội phó dẫn tôi rời đi, đọc thư này mới biết, A Ninh biết Trí giả sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta, cho nên cô ấy muốn đội phó phải móc tinh hạch của cô ấy ra trước mặt Trí giả. Hơn nữa dựa vào đó thực hiện giao dịch với Trí giả, nhờ đó đảm bảo an toàn cho chúng ta."

"Chẳng qua..." Tề Uyển ngước mắt nhìn lên căn phòng trên lầu, nói tiếp: "Đại khái A Ninh không thể ngờ được lại gặp phải đội trưởng, sau đó có phản ứng mạnh như vậy đi." Năng lực của cô có hạn, hiện tại điều kiện y tế lại thiếu thốn, vết thương bên ngoài có thể điều trị tốt nhưng nội thương lại không cách nào trị liệu được.

"Đội trưởng, anh ấy..." Ánh mắt Mạc Y ảm đạm, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chuyện tới nước này rồi, chúng ta phải nhanh chóng khống chế thế cục dưới chân núi. Căn cứ vào phỏng đoán của đội phó, tình hình trên núi rất không ổn. Chúng ta phải nhanh chóng viện trợ." Tề Uyển nắm chặt nắm tay. Cô tin tưởng Tần Ninh không phải là một người xúc động làm bừa.

Tần Ninh, nhất định cô phải trở về bình an đấy!

Phủ Trí giả.

"Anh yên tâm. Nếu tôi đã hứa với anh thì sẽ không ra tay với các anh." Trí giả lạnh lùng, tay đùa nghịch tinh hạch của Tần Ninh. Mà Kỳ Niên đã bị một dị năng giả trói chặt.

Kỳ Niên than khẽ một tiếng, mắt tập trung nhìn lại, nói: "Trí giả, cô cảm thấy cô đối xử với tôi như vậy, tôi có thể tin tưởng cô sao?"

Trí giả khinh thường cười thành tiếng, đáp: "Kỳ Niên, tôi khuyên anh tốt nhất nên thấy rõ thế cục hiện tại đi. Anh không có tư cách bàn điều kiện của tôi." Ánh mắt cô ta ra hiệu cho bà Dương ở bên cạnh.

Bà Dương giơ gậy gỗ lên, quất lên người Kỳ Niên. "Hít". Kính của Kỳ Niên bị đánh rơi xuống mặt đất. Tầm mắt của hắn trở nên hơi mơ hồ. Nhưng bà Dương cũng không định dừng tay, gia tăng dị năng giả. Một gậy tiếp theo của bà ta đánh gẫy chân Kỳ Niên.

Đau đớn từ cơ thể khiến Kỳ Niên toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch. Hắn cắn chặt răng, để bản thân nhìn có vẻ không quá chật vật.

"Trí giả, chẳng lẽ cô không muốn cứu chồng mình nữa à?" Kỳ Niên nhổ máu trong miệng ra, nhìn Trí giả đầy khıêυ khí©h.

Lông mày Trí giả nhíu chặt, ánh mắt hiện lên sát ý, bước nhanh tới, vung tay lên. Cô ta túm cằm Kỳ Niên, hỏi: "Anh tưởng rằng tôi không dám gϊếŧ anh thật đấy à?"

Một chân Trí giả giẫm nát cặp kính của Kỳ Niên, di đi di lại. Cô ta muốn hắn biết, ở đây cô mới là người có quyền phát ngôn.

Kỳ Niên cười khẽ. Mấy trò đùa này đối với hắn mà nói, căn bản chẳng đáng coi vào đâu cả. Hắn là người của khu 11. "Trí giả, tất cả mọi chuyện cô làm không phải cũng vì chồng mình à? Nếu cô gϊếŧ tôi, vĩnh viễn hắn cũng chỉ là dạng nửa người nửa quỷ."

Trí giả bị chạm trúng nỗi đau, bất đắc dĩ đá cho Kỳ Niên một cước. Lưỡi dao tạo thành từ gió xoay chuyển trên tay cô ta. "Kỳ Niên, tôi muốn xem thử là miệng anh cứng hay lưỡi gió của tôi cứng hơn."

Trí giả vung tay lên. Lưỡi gió công kích về phía Kỳ Niên, cắt rách da thịt, vào sâu tới mấy cm nhưng không lấy tính mạng hắn.