Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 39: Tôi không phải thẩm phán trưởng, càng không muốn phán xét ai đúng ai sai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong không gian.

"Chi Chi, không ngờ Trí giả này ra tay tàn độc như vậy, đúng là tâm địa đen tối, quá đáng quá thể mà!" Tần Ninh nhớ lại cảnh mình bị vạn tiễn xuyên tâm, da đầu cũng tê dại.

"Cô còn không biết xấu hổ mà nói vậy. Cô xát muối vào vết thương của người ta. Cô bị thế là đáng đời."

Nhưng mình còn làm thế nào được bây giờ? Chẳng qua cô chỉ muốn xác nhận xem phán đoán của mình có đúng không thôi.

"Cô nên đi ra ngoài rồi." Chi Chi vung chân, đá Tần Ninh ra khỏi không gian.

Cô vừa mới ra khỏi không gian, mùi thối ập thẳng vào mặt, khiến cô không nhịn nổi nhíu mày, bịt mũi. Giỏi lắm! Cối cùng nơi này cất dấu bao nhiêu zombie mới tạo thành được mùi thối kinh khủng thế này. Đây không chỉ đơn giản là thối. Cô còn cảm nhận được mơ hồ, ở đây ẩn nấp oán khí, bốn phía lạnh lẽo cực kỳ nghiêm trọng. Cho dù có tinh hạch hỏa hệ được bố trí nhưng cũng không tránh khỏi khiến người ta phải rùng mình.

Đúng lúc Tần Ninh muốn đứng dậy, bên tai lại truyền tới tiếng bước chân. Cô vội nhắm mắt lại mang tính chiến thuật.

Trí giả đẩy cửa phòng ra, đi theo phía sau là bà Vương, trong tay cầm hai cái hòm lớn. Cái hòm rơi xuống đất, phát ra tiếng vang, kinh động những kẻ đang ẩn nấp sâu trong phòng.

"Grào." Tiếng rống chỉ thuộc về riêng zombie truyền ra. Nhưng hai người đã quen thuộc từ lâu rồi. Trong mắt Trí giả rưng rưng nước mắt. Cô ta vén rèm lên. "Grào." Con zombie bị xích sắt trói chặt. Mùi của nhân loại khiến nó càng trở nên kích động, vươn móng vuốt sắc bén ra, giống như muốn lao vào xé bụng đối phương ra.

Nước mắt Trí giả không ẩn giấu nổi nữa, rơi tí tách xuống. Cô khàn khàn nói, giọng mang theo đau đớn và bi thương vô tận: "Chu Hiệt..." Thân thể cô run rẩy, nhưng đối phương là zombie cấp 2, vẫn là zombie không có suy nghĩ, không thể nào đáp lại tiếng gọi đầy yêu thương của cô.

Trí giả nắm chặt tay, đè thấp giọng nghẹn ngào, nói: "Ra tay!"

Bà Vương mở cái hòm ra. Đập vào mắt là đầy trẻ sơ sinh. Bọn chúng ngủ rất say, hoặc tay nắm chặt, hoặc ngậm ngón cái trong miệng.

Mười mấy đứa bé bị hai người bỏ từ trong cái hòm lớn ra. Lúc này chúng còn chưa biết kế tiếp mình phải đối mặt với vận mệnh gì.

Bà Vương thuần thục ôm hai đứa trẻ, ném về phía bọn họ đang giam cầm con zombie. Con zombie không chút nương tình, túm lấy ăn thịt. Máu tươi phun đầy khuôn mặt trắng xám của nó. Mà đứa bé còn lại vẫn không biết cảnh ngộ của mình, mυ"ŧ ngón tay ngon lành.

Zombie vất cái xác đã tắt thở sang một bên, mở miệng đầy máu đen, cắn về hướng đứa còn lại.

Mà mặt Trí giả không hề thay đổi chút nào, chặt bỏ đầu lâu của đối phương, phòng ngừa nó có thể bị lây nhiễm, trở thành zombie.

Kẻ xướng người họa, cả hai phối hợp rất thuần thục. Nhìn thế này có thể thấy, bọn họ không phải làm chuyện này lần đầu rồi.

Chứng kiến cảnh này, suýt nữa Tần Ninh kinh tởm tới nôn mửa. Cô đã sinh tồn trong thời tận thế hơn năm năm, gần như gặp mọi cảnh kinh tởm rồi. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này, sâu trong nội tâm cô lại thấy vô cùng tởm lợm.

Cuối cùng vì sao cô ta lại làm thế?

Tiếng nói của Chi Chi mang theo sát ý rất rõ ràng: "Cô ta đang tạo sát nghiệt, ý đồ dùng máu tươi của trẻ con để thức tỉnh ý chí của đối phương!"

"Cái gì?"

Chi Chi nói tiếp: "Trẻ côn đại biểu cho mặt trời mới sinh, trong cơ thể ẩn chứa chúc phục của mẹ Trái Đất với sinh mạng mới. Cho nên máu tươi của chúng có thể tạm thời thức tỉnh người bị lây nhiễm. Theo thời gian trôi qua, càng ngày sẽ càng cần nhiều trẻ em, mà thời gian tỉnh táo của zombie sẽ càng ngày càng ngắn lại."

Giờ phút này, cuối cùng Tần Ninh cũng hiểu rõ tại sao Trí giả lại cần nhiều trẻ con như vậy!

Đồng tử xám trắng của con zombie dần dần khôi phục ánh sáng. Trong đôi mắt Trí giả lóe lên vẻ vui sướиɠ nhàn nhạt, gọi: "Chu Hiệt?" Cô gọi một tiếng mang tính dò xét.

Đầu tiên đối phương sửng sốt, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười, đáp: "A Nghiên!"

Trí giả nức nở, che miệng mình, chạy về hướng Chu Hiệt. Mà Chu Hiệt lại nhìn máu tươi trên tay mình, sửng sốt, né tránh theo tiềm thức. Hắn nhìn đôi bàn tay mình, không dám tin nổi, hỏi: "A Nghiên, anh bị sao thế này?"

Trí giả biết hắn không nhớ rõ, mà không nhớ rõ thì càng tốt!
« Chương TrướcChương Tiếp »