Chương 42-2: Tôi đã từng gặp cô, một tâm hồn dơ bẩn ẩn nấp trong vỏ bọc trong sáng



Đối phương thấy Lê Húc không nghe lời, vẫn chạy về hướng rừng hoa sơn trà, trong lòng thầm mắng, kẻ này cũng điên rồi.

Hoan Hỉ tự biết đối phương sẽ không thả mình ra, tức tới xị mặt khoanh tay, môi bĩu ra. Mặc cho Thải Vân nói chuyện với mình thế nào, cô bé cũng quyết không để ý tới cô ta.

"Cảnh tượng tráng lệ thế này, không có người thưởng thức, thật sự cũng bớt đi một phần vui thú!"

Hoan Hỉ nhìn càng ngày càng có nhiều zombie lướt qua tường thành, xuyên vào rừng sơn trà, tiến vào trong trấn, tàn sát bốn phía. Mùi thơm ngát trong không khí nhanh chóng bị hơi thối của đám zombie bao trùm. Vạn vật như mất đi sắc thái vốn có của mình.

Hoan Hỉ không thể hiểu cảnh tượng này thì có gì vui thú, hỏi: "Tôi không phải là người à? Còn nữa, cô đúng là nhàm chán, linh hồn dơ bẩn ẩn nấp trong vỏ bọc trong sáng."

Thải Vân cười to càn rỡ, túm áo Hoan Hỉ, nhìn cô bé đầy hứng thú: "Cô có biết tôi là ai không?"

Hoan Hỉ vùng vẫy đẩy cô ta ra, mắng: "Không biết lễ độ! Tôi đã từng gặp cô rồi!"

Thải Vân âm thầm sửng sốt. Trán cô ta nhíu lại, hỏi: "Cô từng gặp tôi ở đâu?"

"Ở trấn Phù Dung, một năm trước. Trong căn nhà có cây hòe ở góc phía đông xa nhất của trấn. Cô là một ông chút nhỏ thó gầy gò. Tôi nhớ rõ lúc đó còn có một chị gái rất xinh đẹp nữa."

"Mau thả Hoan Hỉ ra." Lê Húc tản lĩnh vực tinh thần của mình ra. Anh nhìn ho đang bị túm áo ở trong rừng sơn trà, thấy cô bé không bị thương, tâm trạng cũng ổn định hơn.

Ngay khi anh muốn tiến lên, một lực lượng rất lớn đánh tan lĩnh vực của anh. Một đám zombie đen kịt, đói khát vươn móng vuốt sắc bén về phía Lê Húc, muốn xé xác anh.

"Anh Hoa Hoa, cô tỉnh lại đi!" Hoan Hỉ muốn tiến tới lại bị túm chặt áo. Cô bé hét lên: "Anh thả tôi ra ngay!"

Thải Vân nhìn Lê Húc bị đám zombie bao vây, nói: "Không ngờ anh bị trọng thương như vậy mà lại vẫn có thể sống sót."

Đôi mắt Lê Húc đen kịt, lóe lên ánh sáng màu vàng. Đám zombie đang vây quanh không thể cử động nổi, để Lê Húc tùy ý vung quyền đánh tới. Não zombie nổ tung trong nháy mắt, máu bắn tung tóe. Những chỗ nào bị máu độc rơi xuống, nơi đó liền biến thành đất chết.

Linh điệp dấu ở sau tai Lê Húc phá kén chui ra, xoay quanh trên không trung, hấp thu trọc khí nồng nặc.

Zombie cấp thấp không phải là đối thủ của Lê Húc. Đám zombie muốn tới gần lại không thể bước nổi một bước.

" Lê Húc, chỉ dựa vào mình anh, anh nghĩ anh là đối thủ của đám zombie này à? Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng phá hoại kế hoạch của tôi. Nếu không tôi sẽ cho anh sống không bằng chết."

Lê Húc nắm chặt khẩu súng trong tay, nhắm chuẩn Thải Vân, nói: "Vậy thì phải xem thử cô có năng lực đó hay không." Viên đạn bắn ra trong nháy mắt nhưng zombie Chu Hiệt đã nhận được lệnh, nhảy vọt lên. Một quả cầu lửa công kích về hướng viên đạn. Ngay trong nháy mắt khi viên đạn và cầu lửa sắp tiếp xúc, thời gian lại đóng băng.

Lê Húc nhảy vọt lên, tiến tới rất nhanh. Vào một tích tắc khi tay anh đυ.ng vào Hoan Hỉ, thời gian lại khởi động. Thải Vân vung chân đá tới, kéo Hoan Hỉ trở lại.

" Lê Húc, anh cảm thấy tôi không có bất cứ phòng bị nào với năng lực của anh à?" Thải Vân đưa mắt ra hiệu. Zombie từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao phủ Thải Vân lại.

Không ổn. Bị khóa cứng rồi!

Lê Húc đang muốn sử dụng tinh thần khóa đối phương, bỗng phát hiện ra bản thân gần như không động đậy nổi.

Ngay khi lưỡi dao gió sắp công kích lên người anh, một sợi dây leo đã quấn lấy thắt lưng anh, kéo anh trở lại.

Tần Ninh!

Lê Húc không dám tin nhìn Tần Ninh vừa xuất hiện trước mặt mình. Luồng áp lực và bi thương bị che dấu trong lòng tràn ngập lên. "Tần Ninh!" Anh thì thào, ôm cô vào lòng, cảm thụ hơi ấm của cô. Anh sợ chẳng qua đây chỉ là giấc mộng.

Tần Ninh cảm nhận được toàn thân anh đang run rẩy, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: " Lê Húc, anh sao vậy? Bị dọa rồi à?"