Chương 43: Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh

Lê Húc nắm chặt mười đầu ngón tay. Anh cố gắng che dấu sự khủng hoảng của mình, nhưng không cách nào khống chế được thân thể run rẩy. Anh gọi: "Tần Ninh!"

"Làm sao thế? Tôi chỉ giả chết một chuyến, sao đã sợ đến co quắp như trẻ con thế này rồi? Sợ zombie à? Cũng đúng. Chắc là lần đầu gặp thi triều. Có cần an ủi vỗ về một chút không?"

Cô vỗ vỗ lưng Lê Húc, lên tiếng an ủi: "Không sao cả. Đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ anh."

"Một đôi chim cu yêu đương thế." Thải Vân cười lạnh nhìn hai người ôm nhau. Zombie bị dây leo ngăn cản bên ngoài, để lại một không gian riêng cho bọn họ.

"Bé con, không biết thành ngữ thì đừng tập dùng." Tần Ninh liếc mắt, lộ ý cười, nói: "À không, phải gọi là Trí giả đại nhân mới đúng."

"Xem ra tôi không cần phải tiếp tục giả vờ nữa." Trí giả cười khẽ, túm áo Hoan Hỉ, giơ cô bé lên cao, nói: "Bó tay chịu trói đi. Nếu không tôi không đảm bảo an toàn cho nó đâu."

Đám zombie ở dưới thân cây há to miệng máu, tranh giành nhau, giẫm lên đồng loại để bò lên trên cao, tiếp cận Hoan Hỉ.

"Cái đồ người lớn giả trẻ con. Đồ cặn bã." Hoan Hỉ bị túm cổ càng không vui, vung tay mắng mỏ.

"Hoan Hỉ, em có sợ hay không?" Tần Ninh âm thầm nắm tay Lê Húc, để anh ấy yên tâm.

Hoan Hỉ hung hăng trừng mắt nhìn Trí giả, hô lên với Tần Ninh: "Em không sợ đâu. Em mới là lão đại."

Tay trái Tần Ninh đưa lên trước mắt trái của mình, nhắm hai mắt lại. Lực lượng tự nhiên xoay quanh khí hải được điều động, ngón giữa và ngón áp út tách ra. Khi cô mở hai mắt, ánh sáng màu lục lóe lên xanh mướt.

Cây gặp gió xuân, ngàn vạn chồi non!

Tần Ninh ném đám hạt giống trong tay về phía zombie. Vào một tích tắc khi hạt giống vừa tiếp xúc với zombie, nó giống như sâu hút máu, chui thẳng vào bên trong đó.

"Grào." Tiếng zombie gào rống điếc tai vang lên. Zombie cấp thấp không biết cảm giác đau đớn, nhưng lại có thể cảm nhận rất rõ nguy hiểm đã giáng xuống. Hạt giống nhanh chóng nảy mầm bên trong cơ thể zombie, xuyên qua da chúng, mọc lên khỏe mạnh ra bên ngoài, cuônj chặt zombie lại bên trong, giống như hoa ăn thịt người cắn nuốt thức ăn.

Mà Hoan Hỉ lấy con dao găm từ trong túi ra, đâm thẳng vào tay Trí giả. Cảm giác đau đớn khiến Trí giả không kịp phản ứng, buông Hoan Hỉ ra. Dây leo đã chờ sẵn, cuốn lấy Hoan Hỉ.

"Bắt nó lại cho tôi!" Trí giả thẹn quá hóa giận, quát lên ầm ỹ.

Zombie Chu Hiệt tung cầu lửa về hướng Hoan Hỉ.

Lĩnh vực tinh thần!

Đáy mắt Lê Húc lóe lên ánh sáng vàng. Cầu lửa dừng lại giữa không trung. Dây leo kéo mạnh Hoan Hỉ trở về.

Thời gian dừng lại biến mất, Trí giả nhìn Hoan Hỉ được cứu đi, nói: "Tại sao các người cứ phải chống đối tôi?"

"Lời này tôi nghe không hiểu." Tần Ninh kiểm tra Hoan Hỉ thật kỹ. Cô còn chưa thèm chất vấn hắn, hắn lại không biết xấu hổ chất vấn cô. "Trí giả, là chúng tôi không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, anh lại muốn chúng ta chờ chết? Có buồn cười không?"

Lê Húc: "Anh vì tư lợi bản thân mà muốn cả trấn Phù Dung phải chôn cùng."

Trí giả nghe Lê Húc nói thế, cười vô tình, chế nhạo: "Tôi à?" Hai mắt hắn lóe lên vẻ chấp nhất và sát khí: "Tư lợi của bản thân tôi? Trời không có mắt, không cách nào tố cáo. Thế gian bất công, tự có người sẽ ra mặt phán xét tất cả tội nghiệt. Bọn chúng đáng chết."

Giọng Trí giả mang theo vẻ điên cuồng, nói: "Tôi muốn mỗi người trong bọn chúng đều phải trả giá đắt cho tội nghiệt của mình." Vừa nói, Trí giả vừa vung tay về phía bọn họ.

Đám người của trấn Phù Dung bị zombie khống chế dồn hết về khu rừng hoa sơn trà này.

"Mày... Mày là đồ điên. May thả mọi người ra." Một người lớn mật lên tiếng đầu tiên.

Ánh mắt Trí giả đảo qua. Một giây tiếp theo, đối phương đã bị zombie cắn cổ. Máu tươi bắn lên mặt tất cả những người xung quanh.

"Thải Vân à, bà là bà Tôn của cháu đâu. Bà và cháu không oán không thù. Cháu mau thả bà ra đi."

Trí giả không nhịn được, cười to thành tiếng: "Nếu như không phải bà ép chị tôi sinh con cho tên súc sinh kia, làm sao chị tôi lại phải chết uất ức như vậy?"

"Mày... Mày là?"

Trong nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh hẳn. Nổi sợ hãi khủng khϊếp tràn lên trong mắt bọn họ.