Chương 44-2: Chị Giao Giao và anh Hoa Hoa yêu nhau sao?



Lê Húc liếc qua, nắm chặt hộp kẹo trong tay, hỏi: "Vì sao không cho tôi biết?"

Tần Ninh thấy cuối cùng anh cũng nói chuyện với mình, trả lời: "Ôi chao, tôi biết nếu để anh biết thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý, cho nên mới lén anh làm, muốn làm xong việc thì nói với anh, cũng không muốn giấu diếm anh."

"Đúng thế. Đúng là tôi sẽ không đồng ý. Nhưng cô có thể giấu diếm thế à?" Thốt ra mấy lời uất ức trong lòng rồi, anh mới phản ứng lại, vội bổ sung: "Ý của tôi là chuyện này không đáng để cô gặp phải nguy hiểm như vậy."

Tần Ninh lặng lẽ vươn tay, túm lấy góc áo anh, giọng nhỏ nhẹ: "Không phải tôi muốn lừa anh..."

"Chẳng qua tôi không muốn người bị moi tim là em."

Lê Húc phát hiện ra hành động nhỏ của cô, sự khó chịu trong lòng tiêu trong tích tắc, nhưng nét mặt vẫn không lạnh lùng như cũ.

"Chị Giao Giao, tay chị đang làm gì đấy?"

Một câu nói của Hoan Hỉ làm Tần Ninh đang thực hiện động tác bị khựng lại trong nháy mắt, vội vàng cầm chai nước, uống một ngụm nước lớn để che dấu sự hoảng loạn của mình.

"Chị Giao Giao, mỗi lần mẹ làm ba tức giận, mẹ cũng dỗ dàng ba như vây. Chị Giao Giao và anh Hoa Hoa là người yêu sao?"

"Phụt!" Tần Ninh phun ngay ngụm nước ra, ho: "Khụ khụ!" Cô vội vàng đưa tay, lấy giấy ăn ra dúi cho Hứa Văn đang ngồi ở đối diện.

"Vì sao lần nào bị thương cũng là tôi vậy?" Hứa Văn méo mặt lấy giấy lău, trong lòng âm thầm cảm thấy oan ức. Chuyện này càng nhìn càng thấy mình bị oan, vội vàng lúi húi leo vào ghế lái phụ.

"Hoan Hỉ, ai dạy em thế. Cơm có thể ăn bừa nhưng lời không thể nói lung tung."

Hoan Hỉ chớp đôi mắt to, phản bác: "Em không nói lung tín ngưỡng. Mẹ nói con gái chỉ làm nũng với người mình yêu thôi."

"Ư ư ư!" Tề Uyển nhanh chóng đưa tay bịt cái miệng nhỏ của Hoan Hỉ này lại, giải quyết vấn đề. "Hoan Hỉ, chị Uyển Uyển phải xem mấy hôm nay em đã học thuộc bảng cửa chương chưa. Để chị kiểm tra bài cũ của em." Cô cảm thấy nếu không kéo đứa nhỏ Hoan Hỉ lớn mất này ra thì kiểu gì bọn họ cũng sẽ bùng nổ từng người một.

Cốc Lâm xen vào, phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, nói: "Tần Ninh, tôi cực kỳ tò mò, làm sao mà cô phục sinh được vậy? Có phải là cô sẽ không chết không?"

Tần Ninh thu hồi an, thuận thế tiếp lời, nói: "Không phải đâu. Đây là năng lực dị năng của tôi, lửa thiêu không hết, gặp gió xuân sẽ hồi sinh. Chỉ cần trái tim của tôi vẫn còn, tôi có thể phục sinh. Nhưng kỹ năng này có một điểm trừ là nửa năm mới dùng được một lần."

"Chờ một chút, đội phó đã móc tim của cô ra rồi mà? Sao cô vẫn không sao?" Hứa Văn không nhịn được, nói xen vào.

Trong nháy mắt, Kỳ Niên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén nhìn mình. Hắn yên lặng gỡ mắt kính xuống, đáp: "Đau đầu quá!" Sau đó hắn liền dựa vào một bên.

"Đó không phải là trái tim thật của tôi. Trái tim của tôi để ở một nơi an toàn tuyệt đối."

Két, đột nhiên xe phanh gấp. Bởi lực quán tính, Tần Ninh bị hất về phía trước. Lê Húc phản ứng nhanh, đưa tay kịp thời kéo cô vào trong lòng.

"Chuyện gì vậy hả?" Cốc Lâm xoa chỗ đầu vừa bị đυ.ng.

"Còn không nữa. Có người đột nhiên lao ra đường." Mạc Y tỏ vẻ mình rất vô tội.

Lê Húc đưa mắt nhìn Tần Ninh trong lòng mình, ngửi mùi hương hoa lan thơm mát, trái tim đập thình thịch. Tần Ninh ngẩng đầu, đối mắt với anh. Vệt đỏ ửng bò ngay lên phía sau tai Lê Húc. Anh buông tay ra, đứng dậy, đẩy cửa xe.

"Cứu tôi với!" Một cô gái lao vào trong lòng Lê Húc. Anh giơ tay chặn đối phương lại, hất cô ta tránh ra.

Tiếng zombie gào rống truyền tới. Năm con zombie cấp thấp được đuổi theo phía trước. Lê Húc nhìn kỹ lại, làm mấy con zombie này khựng luôn, sau đó gốc rễ tinh thần của chúng nổ tung ra.

"Zombie!" Mắt Tần Ninh sáng ngời, cầm xẻng xúc đất chạy ra. Lúc cô rời khỏi trấn Phù Dung, tiến độ phủ xanh đã đạt tới 20%. Trong nháy mắt, cô đã nhiệt tình mười phần, giờ phút này không bỏ qua bất cứ một con zombie nào.

Cô gái liếc mắt nhìn hành vi kỳ dị của Tần Ninh, sau đó thu hồi ánh mắt, nói với Lê Húc: "Vương Như Nhiên xin chào ân nhân."

"Vương cô nương, cô cũng khách sáo quá. Ân nhân nghe thái quá rồi." Mạc Y vươn đầu ra, tò mò nhìn Vương Như Nhiên.Văn Vũ Nghiên hất sợi tóc mai ở bên má, trả lời: "Tôi là một người truyền thống."