Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 45: Không phải tôi tới phá hoại gia đình này, tôi tới gia nhập gia đình

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thế thì sao?"

Trán Lê Húc nhíu chặt lại, khuôn mặt ngẩn ra nhìn Vương Như Nhiên.

Văn Vũ Nghiên liếc mắt nhìn xuống, khóe miệng cười tươi, đưa tay vuốt ve bím tóc, nói giọng dịu dạng: "Tôi là một người phụ nữ truyền thống, cho nên có ơn phải báo đáp. Mà giờ tôi không còn có gì, chỉ có cách lấy thân báo đáp." Cô ngước mắt lên nhìn về phía Lê Húc, lộ ra ánh lấp lánh.

"Phụt." Tần Ninh đang vác thanh đao trên lưng, khuôn mặt lộ vẻ hài hước nhìn lại, cất giọng đùa cợt Vương Như Nhiên: "Vậy có phải vừa rồi nếu tôi cứu cô, cô sẽ nói là tiểu nữ chẳng có gì báo đáp, chỉ còn cách kiếp sau xin làm trâu ngựa không?"

Lông mày Vương Như Nhiên nhíu chặt, ánh mắt liếc qua "cô ả thổ phỉ" đang vác đao sau lưng, trong ánh mắt lóe lên vẻ khıêυ khí©h và ghét bỏ.

"Không cần đâu." Lê Húc yên lặng kéo giãn cự ly, âm thầm trốn phía sau lưng Tần Ninh.

"Ôi mẹ ơi! Anh em ơi! Đã bao giờ gặp cảnh này chưa? Đội trưởng của chúng ta lại là người sợ vợ thế à!"

"Nữ mạnh nam yếu, thời đại 4.0 là đây đúng không?"

"Thôi tôi xin. Đội trưởng của chúng ta xem phim thần tượng còn có thể khóc, tôi đã biết từ lâu là sẽ có ngày này rồi."

Vương Như Nhiên nhìn cử động của hai người này, trong lòng đã có phản đoán, lập tức đổi giọng ngọt ngào: "Hóa ra là chị. Tôi không đến phá hoại gia đình này đâu. Tôi muốn gia nhập gia đình này. Tôi tình nguyện làm thϊếp."

"Khụ khụ." Tần Ninh nghe xong giật mình, đưa tay che cái miệng đáng sợ này của cô ta, nói: "Stop! Tiểu hồ ly, cái miệng này của cô muốn chúng ta chấn động chết hết à?"

Vương Như Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn Tần Ninh lộ vẻ nguy hiểm. Sao cô lại biết biệt danh của mình nhỉ? Mà lúc này, đôi tai cáo của cô ta cũng tự nhiên lộ ra.

"Chị Giao Giao, xem tai cáo mềm mịn chưa này." Thái Đầu bế Hoan Hỉ, khiến Hoan Hỉ có thể với tới đôi tai cáo của Vương Như Nhiên.

"Đừng sờ tai tôi." Vương Như Nhiên tức giận, quay dầu nhìn thấy đôi mắt tinh quái của Hoan Hỉ, sắc mặt trong nháy mắt dịu hẳn đi, nói: "Bé con đáng yêu, em tên gì thế?"

"Hoan Hỉ."

"Hóa ra là bé yêu Hoan Hỉ." Vương Như Nhiên cười tươi như hoa, hơi nghiêng đầu ra, tiện cho Hoan Hỉ sờ tai mình.

Những người khác ngẩn ra nhìn Vương Như Nhiên lật mặt nhanh hơn lật bánh tránh. Mạc Y chấn động, kinh ngạc nhất, lên tiếng: "Cái... Người phụ nữ nào cũng lật mặt nhanh như thế à?"

Lời của Mạc Y thoáng cái khiến Vương Như Nhiên tỉnh táo lại. Xong đời, quên mất nhiệm vụ mình tới đây rồi.

Tần Ninh thấy Vương Như Nhiên lại chuẩn bị biến thành dáng vẻ vừa rồi, nhìn cay hết cả mắt, sợ quá vội vàng cắt ngang ngay: "Đừng diễn nữa."

Vương Như Nhiên nhìn Tần Ninh đầy cảnh giác, hỏi: "Làm sao cô lại biết tôi diễn?"

"Chị Nhiên, chẳng lẽ tôi lại có thể nói, đời trước chúng ta là cùng một tiểu đội? Cô còn nổi tiếng là đại sư trà xanh của tiểu đội chúng ta?"

Đương nhiên là Tần Ninh không thể nói như vậy được. Đời trước, khi vừa tới căn cứ Tứ Hải, cô đã nghe danh tiếng tiểu hồ ly của Vương Như Nhiên nổi như cồn, hóa ra lại kinh thế hãi tục như vậy!

"Danh tiếng tiểu hồ ly nổi tiếng khắp nơi, tôi đã nghe từ lâu rồi!" Tần Ninh lộ nụ cười mà cô coi là chân thành.

Vương Như Nhiên không nén nổi coi thường, trả lời: "Cô có thể giả vờ cho thật hơn một chút không?"

Vào thời mạt thế, mấy người này còn sống thoải mái như vậy, kiểu gì cũng là dị năng giả, xem ra hôm nay phải quay về tay không rồi: "Cô đã biết tôi là ai, vậy cô đi đường cô, tôi đi đường tôi thôi nhé."

Vương Như Nhiên vận dụng dị năng hồ ly, muốn cất bước chuồn mất.

Tần Ninh cười khẽ một tiếng, xoay tay ôm lấy con cáo trắng này, nói: "Đừng chạy chứ!" Tần Ninh túm lưng cô ta xong, nghĩ lúc đó chị Nhiên không cho mình thoát, giờ mình cũng không cho cô ta chạy thoát được.

"Cô làm cái khỉ gì thế?" Vương Như Nhiên nhảy từ trên người cô xuống, hóa thành hình người, nói: "Các người định làm gì?"

Tần Ninh: "Tôi muốn thực hiện một giao dịch với cô. Tôi sẽ đưa con cô tới bến tàu Thương Hà, cô giao một nửa số xăng cô đang giấu cho tôi. Thế nào?"

"Sao cô ta lại biết rõ như vậy nhỉ?" Vương Như Nhiên nghĩ thầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »