Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Sống Lại, Người Khác Chém Ꮆiết, Tôi Đi Phủ Xanh

Chương 45-2: Không phải tôi tới phá hoại gia đình này, tôi tới gia nhập gia đình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Ninh mặc kệ cô bán tín bán nghi, nói tiếp: "Thời tiết sẽ càng ngày càng nóng. Cô là dị năng giả, đương nhiên sẽ chịu được, nhưng chưa chắc bọn nhỏ đã chịu nổi. Hơn nữa một mình cô chưa chắc đã bảo vệ an toàn được cho bọn họ. Căn cứ Tứ Hải là sự lựa chọn tốt nhất của cô. Nếu cô lo lắng, tôi có thể hộ tống cô một mình."

"Tần Ninh!" Lê Húc nắm tay cô.

"Được!" Vương Như Nhiên nhìn Tần Ninh, nói: "Nếu bọn họ có gan đi theo thì dù là chết chung tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người." Vì con cái, cô cũng đánh cược một lần.

"Không được!" Lê Húc nắm chặt tay Tần Ninh. Từ giây phút Tần Ninh chết trong lòng anh, anh đã từng thề, tuyệt đối sẽ không để Tần Ninh rời khỏi tầm mắt của mình nửa bước, tuyệt đối không để cô rơi vào cảnh nguy hiểm nữa.

"Yên tâm đi. Mọi người cứ đưa Hoan Hỉ tới thành phố H trước đi. Tôi sẽ đuổi kịp thôi." Tần Ninh vỗ tay anh, an ủi. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy sau khi mình giả chết một lần, trong mắt Lê Húc, cô giống như danh họa thế giới gì đó, trở nên vô cùng quý giá.

Vương Như Nhiên nghiêng mắt nhìn đôi tình lữ này, quát lên vẻ bất đắc dĩ: "Này, các người đừng có như đôi chim cu thế nữa. Có thể nghĩ tới cảm nhận của đám độc thân chúng tôi phải ăn cơm chó không? Cứ thế tiếp, trời sập tối bây giờ đấy."

"Khụ khụ!" Tần Ninh xoa xoa ngực mình, đáp: "Chị Nhiên, chị nói lời nào là kinh người lời đấy. Tuy nhiên chắc chị hiểu nhầm rồi. Hai người chúng tôi là chiến hữu từng đồng sinh cộng tử. Lời này của chị dễ chém đứt đường đào hoa của anh ấy đấy."

"Hừ! Đã yêu đương còn vờ vịt. Dạo này lại lưu hành trò chiến hữu cơ đấy." Vương Như Nhiên nghĩ thầm.

"Được rồi. Đi thôi!"

Tần Ninh không chú ý tới đáy mắt Lê Húc lóe lên một tia mất mát, nói: "Hoan Hỉ, phải nghe lời nhé. Chị sẽ về nhanh thôi."

Tần Ninh đang chuẩn bị đi cùng chị Nhiên thì lại bị Lê Húc túm cổ tay. Cô hỏi: "Sao nữa?"

Lê Húc ngước mắt nhìn cô, lại gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống, đeo lên tay cô, nói: "Tôi ở đây chờ cô, không đi đâu hết. Nếu năm giờ chiều mà cô còn chưa trở về, tôi sẽ đi tìm cô."

"Được rồi. Hiện giờ là chín giờ sáng. Sáu tiếng đủ rồi."

Tần Ninh đưa tay xoa xoa vành tay Lê Húc, nhíu mày nói: "Yên tâm đi!"

Ầm! Trống ngực Lê Húc đập thình thịch, trái tim giống như sóng gió ngập trời, vành tai đỏ bừng lên, rất lâu còn chưa hết.

"Chuyện gì vậy hả? Đội trưởng của chúng ta bị trúng tiếng sét ái tình à?"

"Còn phải nói. A Ninh thả thính tự nhiên mà không biết đấy! Đáng thương cho đội trưởng của tôi quá, trái tim liêu xiêu rồi. A Ninh vẫn còn coi anh ấy là bạn chiến đấu."

"Đội trưởng của chúng ta có thể chủ động xuất kích không vậy? Dù sao anh ấy cũng là chiến lực đỉnh cao của khu 11 chúng ta mà."

"Cổ vũ cổ vũ! Anh Hoa Hoa cố lên!"

Ba người đồng loạt nhìn về phía Hoan Hỉ đang vận dụng "sóng não".

"Hắc hắc!" Hoan Hỉ nhe răng cười với bọn họ.

Ở cô nhi viện.

"Các em, chị đã trở về rồi." Vương Như Nhiên đẩy cửa ra. Bên trong loạn hết cả lên, chẳng còn thấy tung tích của đám trẻ.

Cô nhìn tờ giấy để lại trên mặt bàn, lửa giận bùng lên thiêu đốt: "Ngân Lang, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Cô xé tan tờ giấy thành từng mảnh, mở ngăn chứa đồ bí mật ở một bên, lấy súng trong tủ ra, muốn lao đi chém gϊếŧ.

Tần Ninh vội vàng túm Vương Như Nhiên lại, nói: "Tôi bảo này chị Nhiên. Chị vẫn xúc động như thế à?"

"Đám trẻ con này không phải thân nhân của cô, đương nhiên cô không thèm để ý rồi. Tôi muốn gϊếŧ hắn."

Tần Ninh biết đám trẻ con này là vảy ngược của chị Nhiên, vội nói: "Chị Nhiên, hiện giờ chị vội vàng lao tới có thể cứu được bọn nhỏ ra không? Nếu đối phương đã để lại lời nhắn cho chị, rõ ràng là chờ chị tới. Như vậy chắc chắn trước mắt đám trẻ sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng."

"Nếu tôi đã hứa với chị sẽ đưa bọn trẻ đến cảng Thương Hà an toàn, đương nhiên tôi sẽ không đổi ý. Nhưng tôi muốn chị cho tôi biết, Ngân Lang chị vừa nhắc đến là ai? Tại sao hắn lại bắt đám trẻ con đi? Chẳng lẽ chị cầm thứ gì của hắn à?"

"Thối lắm!" Vương Như Nhiên hất tay Tần Ninh ra, cầm cốc nước trên bàn, uống ừng ực một hồi, sau đó mới tỉnh táo lại, nói: "Hắn thối tha không biết xấu hổ, tôi phát tởm hắn!"
« Chương TrướcChương Tiếp »