Chương 16: Cầu mà không được

Chưa kịp nói xong, đã quay đầu chạy vào toilet, ôm bồn cầu mà nôn ra.

Thật sự là quá đắng!

Cuối cùng, Tống Bội lấy một bát bún gạo từ không gian ra làm bữa tối, ném cho cẩu tử mấy miếng thịt heo, để tránh lãng phí nguyên liệu nấu ăn, dứt khoát không nấu nữa, dù sao chó cũng ăn thịt sống.

Lần này cẩu tử không từ chối nữa, ngao ô mấy tiếng liền ăn sạch miếng thịt.

Tống Bội nhìn bộ dáng mồm to ăn thịt của nó, cô lại càng cảm thấy chó nhất định không thể sống sót ở mạt thế.

Bảy giờ tối, cuối cùng cảnh sát đẹp trai cũng trở về đón Tiểu Lang, cũng mang cho Tống Bội một cái túi nặng trĩu, Tống Bội vốn dĩ không muốn lấy, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Nhưng cảnh sát đẹp trai đã bỏ túi xuống rồi rời đi.

Tống Bội mang cái túi vào nhà, mở ra thì phát hiện bên trong là năm cân thịt bò.

Mấy ngày trước khi mua thịt lợn, cô hỏi giá thịt bò và thịt cừu, đều là 42 tệ một ký, 5 ký thịt có giá hơn 200 tệ, anh cảnh sát đẹp trai này ra tay cũng quá hào phóng đi?

Bất quá nếu người ta đã cho, thì Tống Bội liền nhận lấy, cùng lắm sau này trả lại bằng thứ khác là được.

Buổi tối, Tống Bội ngồi trên giường suy nghĩ, những ngày này cô đã tích trữ được rất nhiều thứ, nhưng đều là những thứ cơ bản cần thiết để đảm bảo cuộc sống, có rất nhiều thứ đắt tiền mà cô chưa mua được.

Ví dụ như thịt dê thịt bò thịt, hải sản, sản phẩm điện tử, máy phát điện chỉ mua được một cái, chẳng may bị hỏng thì sẽ không có để thay thế, còn có chăn, cô chỉ mua được loại chăn bông bình thường……

Càng nghĩ càng không ngủ được.

Lấy IpAd ra xem, vốn định tìm kiếm thử xem cần chuẩn bị những gì cho thời tiết khắc nghiệt, cũng xem thử cô có bỏ xót thứ gì không, kết quả lại phát hiện trên mạng có rất nhiều tin tức nói về thiên tai.

Chẳng hạn như phóng xạ, virus, núi lửa phun trào, khói bụi, mưa axit... Thậm chí còn có sinh vật ngoài hành tinh tấn công trái đất??!

Dựa vào!

Nhìn những bình luận hù chết người ở trên mạng, Tống Bội cảm thấy mình không cần phải sống nữa! Dứt khoát đập vỡ nó luôn!

Kéo xuống chút nữa mới phát hiện phía trên đều những tình cảnh trong tiểu thuyết mạt thế, nhưng tâm trạng cô lại không thể thoải mái được nữa.

Cẩn thận nghĩ lại, đời trước cô chỉ sống được ba năm ở mạt thế, lúc cô chết thiên tai vẫn chưa kết thúc, không biết sau đó sẽ xảy ra những tai nạn gì, càng không biết đến khi nào thiên tai mới kết thúc, hay sẽ kéo dài mãi mãi không bao giờ kết thúc......

Sợ tiểu thuyết biến thành hiện thực, Tống Bội vội vàng lên mạng tìm hai cuốn tiểu thuyết về thảm họa thiên nhiên để đọc, bất tri bất giác đã đọc đến nửa đêm, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng đập mạnh "phanh phanh phanh".

Hình như sắp có bão, không biết là ai để đồ ở ngoài cửa sổ, gió thổi làm nó đập vào cửa sổ.

Không ít chủ nhà nghe thấy, bị làm ồn đến mức không ngủ được, lên nhóm phàn nàn ai vô ý thức như vậy, như không có ai đáp lại, tiếng gõ cũng nhanh chóng biến mất.

Tống Bội nhìn góc trên bên phải của điện thoại, đã là 23:41.

Giao diện hiển thị tiểu thuyết tình cờ xuất hiện nội dung nữ chính mua sắm trong mạt thế với giá 0 tệ, đời trước Tống Bội cũng từng làm điều này, nhưng kiếp trước lúc cô ra khỏi biệt thự thì đã quá muộn, đa số vật tư bị cướp đi.

Đời này, cô phải chiếm trước tiên cơ, Tống Bội hít sâu một hơi.

Hiện tại vật tư chỉ là một phương diện, chủ yếu là không đủ diện tích không gian.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tống Bội vẫn cảm thấy vấn đề mấu chốt là ở tấm thẻ bài trên cửa kia.

Ý thức được không gian này của cô thích những thứ phong kiến mê tín, Tống Bội liền nảy ra một ý tưởng, hình như cô đã gặp qua tấm thẻ trên cửa hàng ở đâu đó, có lẽ trên cửa nhà dân cũng có?

Nghĩ vậy, cô lập tức mặc quần áo, đêm hôm khuya khoắt, duỗi tay không thấy năm ngón, lắc mình đi vào cầu thang, thăm dò từng tầng, lầu trên, lầu dưới, cuối cùng thành công tìm được năm tấm thẻ nhỏ trên cửa 5 hộ gia đình.

Kinh hồn táng đảm mới trộm xong, cô liền ném nó vào không gian, lại phát hiện không gian không nhưng không có phản ứng, thậm chí còn xuất hiện công năng tự động phun ra, nhổ những tấm thẻ này nhỏ.

Này???

Thấy cách này không có tác dụng, Tống Bội chỉ có thể không hiểu ra sao mà đi về nhà.

Kết quả vừa đến cửa nhà, lại tình cờ gặp được anh cảnh sát đẹp trai đang bước ra khỏi thang máy với hai cánh cửa sắt lớn ở sau lưng.

Cảnh sát đẹp trai nhìn thấy cô, liền nói ra ý định muốn hàn hai cánh cửa sắt lớn này ở lối vào hành lang và lối vào thang máy.

- Hiện tại thế đạo hỗn loạn, tôi không nghĩ nước có thể rút hết trong một thời gian ngắn, lắp một cánh cửa khác sẽ bảo đảm an toàn hơn một chút, cô nghĩ sao?

Tống Bội có thể nói cái gì? Có người đã chuẩn bị giúp mình! Cô cầu còn không được, còn muốn gì?

Trước nửa đêm, cô đọc tiểu thuyết còn đọc được một đoạn có người hàn mấy cánh cửa, cô vẫn còn bực mình vì bản thân chưa chuẩn bị đầy đủ, mà hiện tại liền có người làm áo cưới?

Tống Bội là người ngồi mát ăn bát vàng đã ngay lập tức không chút do dự đảm nhận công việc trợ thủ.

Thế là đợi trời sáng, hai người lập tức hành động, Tống Bội hỗ trợ, cẩu tử cũng đi ra hoạt động, ở một bên nhảy nhót quấy rối.

Nhưng Tống Bội phát hiện cẩu tử cũng không phải hoàn toàn là đồ vô dụng, chẳng hạn như cảnh sát đẹp trai cần cái cờ lê, cây búa gì đó, chỉ cần ra lệnh cho nó, nó lập tức ngậm đồ trên mặt đất, đưa cho hắn một cách chính xác.

Tống Bội không nhịn được mà khen ngợi:

- Con chó này của anh rất thông minh.

Sau khi cửa được hàn lại, cảnh sát đẹp trai đưa chìa khóa từng cửa cho Tống Bội, sau đó hai người cũng trở về phòng.

Rửa mặt xong, Tống Bội lên nhóm chủ nhà mới biết chuyện sáng may lầu một đã bị ngập nước.

Tuy quản lý đã nhanh chóng hỗ trợ những gia đình đó thuê căn nhà khác ở trong toà nhà, nhưng cầu lớn hơn cung, cuối cùng vẫn có hai hộ gia đình không thuê được nhà, tạm thời chỉ có thể mang theo đồ đạc đi ngủ ngoài hành lang, không có nhà để về.

Bởi vì đồ đạc đã chiếm cứ toàn bộ cầu thang lầu hai, cộng thêm thượng tạp âm ồn ào, làm gia đình ở lầu hai sinh tâm bất mãn, bắt đầu nháo cùng gia đình lầu một.

Một lời không hợp, cãi nhau thăng cấp thành đánh nhau, mỗi người bị ăn đánh.

Đã gọi 120, nhưng nước ngập quá sâu, xe cứu thương căn bản không thể tới được.

Bất đắc dĩ, chủ nhà lầu 2 chỉ có thể về nhà nằm lên giường nghỉ ngơi, ngược lại bên dưới, chủ nhà lầu 1 liền thảm, bởi vì hắn không nhà để về, chỉ có thể ngồi ở bậc thang mà rầm rì.

Nhưng lại không có người tới hỏi thăm.

Bởi vì tất cả xe đều bị ngập trong nước, liền trực tiếp báo hỏng.

Cả ngày, đường dây nóng của các công ty bảo hiểm lớn bị đánh bạo bởi các cuộc điện thoại yêu cầu bồi thường.

Còn có sở giao thông, Cục Cảnh Sát, bệnh viện, đường dây nóng của thị trưởng, cùng với trang Weibo chính thức của chính phủ, tất cả đều như muốn nổ tung rồi.

Tiếng oán than của dân chúng như dậy đất, mắng chính phủ, mắng ông trời, người có nhà ở thì mắng vợ mắng con.

Giống như chỉ trong một ngày, toàn bộ thế giới đều rối loạn.

Tin tốt duy nhất là, cơn bão đã chuyển hướng về phía đông Thành phố C, và rời đi mà không đổ thêm muối vào vết thương của thành phố.

Sau khi chủ nhà cũ nhìn thấy lầu 1 bị ngập, lại bắt đầu âm dương quái khí nói trong nhóm chủ nhà, đáng tiếc căn bản không có ai thèm phản ứng, chỉ có chủ nhà 1-2-602 ở cách vách nhà hắn qua nửa giờ sau, mới nhảy ra nói hai câu, trong nhóm lại không có động tĩnh.

Trong lúc mọi người đang gà bay chó sủa, chỉ có Tống Bội ăn xong cơm sáng, tiếp tục ở trên giường đọc tiểu thuyết, thuận tiện liệt kê đồ cần bổ sung.

Một lần viết liền viết đến hai trang giấy, tống Bội phát hiện vẫn thiếu quá nhiều thứ.