Chương 23: Có tiền có thể tạo nên sự khác biệt

Tống Bội mới ngâm xong hộp mì, đã thấy Tôn Tư Phàm ngủ đủ 7 tiếng cuối cùng cũng chịu dậy, mở cửa đi ra, đoạt lấy hộp mì trước mặt Tống Bội, dau đó bắt đầu há mồm nhồm nhoàm ừng ực ừng ực uống, thuận tiện hỏi:

- Còn nữa không?

Tống Bội lại ngâm cho cô ấy một hộp.

Tôn Tư Phàm uống xong nước mì còn dư lại ăn thêm một hộp mì khác, còn ăn hai chiếc xúc xích ngô, một hộp sữa, cuối cùng cũng no bụng.

Giơ tay quệt miệng một cái, ợ lên một tiếng thật thoải mái:

- Cuối cùng cũng được sống lại.

Tống Bội mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm cô ấy:

- Nếu cậu đã sống lại, liền nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì.

- Gấp cái gì?

Tôn Tư Phàm trợn trắng mắt mà liếc cô một cái:

- Cậu gạt tớ được, mà tớ thì không thể gạt cậu?

Đến rồi,Tôn Tư Phàm đang cố ý trả thù cô a.

Tống Bội liền đứng dậy:

- Được rồi, vậy liền khi nào cậu muốn nói thì nói, tớ đi làm việc của tớ trước.

Vừa thấy Tống Bội đứng dậy muốn rời đi, Tôn Tư Phàm còn có thể làm gì a? Lập tức đứng dậy giữ cô lại, khi nhìn thấy ánh mắt đầy ý cười của Tống Bội, cô ấy mới biết là mình bị lừa.

- Cậu đúng là quá xấu rồi!

- Vậy cậu có nói hay không?

Tôn Tư Phàm hít sâu một hơi, vội vàng kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này.

- Tớ thấy cậu cho nhà tớ nhiều bột mì như vậy, liền đoán mọi chuyện nhất định không đơn giản, cho nên tớ lập tức tìm người thân làm trung tâm khí tượng để hỏi một chút, sau khi biết thế giới sắp phải đối mặt với một trận mưa lớn kéo dài hiếm có trong hơn mười năm qua, tớ biết đây là một cơ hội kiếm tiền tuyệt vời. Vì thế, tớ liền gom hết tiền trong tay lại, mượn thêm ba tớ một ngàn vạn, vận dụng tất cả nguồn nhân lực, vật lực, mua sắm ở các thành phố xung quanh, chứa đầy ba cái kho hàng lớn, đều là rau dưa củ quả cùng gạo, bột mì, ngũ cốc và các loại dầu, chính là mấy thứ trên mười mấy chiếc du thuyền kia.

Tôn Tư Phàm vừa dạo bước trong phòng vừa nhìn một vòng, lại đẩy cửa phòng ngủ phụ ra, nhìn thoáng qua.

Sau khi Tống Bội thực hiện thí nghiệm, biết nguyên nhân mình bị đẩy ra khỏi không gian, cô lập tức thu 90% vật tư vào không gian, cho nên thứ mà Tôn Tư Phàm nhìn thấy chỉ là hai bao gạo và mì đã xé vỏ, còn có chút ít trái cây và rau dưa đã héo úa nằm rải rác bên trong.

Tôn Tư Phàm mím môi, đóng cửa phòng ngủ phụ lại, sau đó đi tới chỗ Tống Bội, vẻ mặt hớn hở hỏi:

- Cậu biết hai tuần nay tớ kiếm lời được bao nhiêu không?

Tống Bội đâu có biết, bất quá nghĩa đến chuyện Tôn Tư Phàm đầu tư vào nhiều như vậy, cô liền ước tính một chút, rồi ngập ngừng nói:

- 500 vạn?

- Em gái, con số này quá nhỏ rồi!

Tôn Tư Phàm giơ một ngón tay lên rồi quơ quơ.

Ngay lúc Tống Bội muốn trả lời lần nữa, cô ấy lại giơ một ngón tay khác lên, lớn tiếng nói:

- Hai ngàn vạn!

- A!

Tống Bội hít sâu một hơi.

Tôn Tư Phàm rất thích nhìn vẻ mặt không hiểu việc đời này của cô, tiện tay móc từ trong túi ra một tấm thẻ, nhét vào tay Tống Bội.

- Tiền mua căn nhà này của cậu là đi vay đúng không? Trong này có 100 vạn, cậu mang đi trả nợ đi, chị em của Tôn Tư Phàm tớ, đừng khách khí với tớ.

Tống Bội sửng sốt, lúc phản ứng lại, liền lập tức từ chối.

Nhưng Tôn Tư Phàm hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng:

- Cậu dám không lấy, không lấy tức là không coi tớ là bạn! Đừng nghĩ tớ lấy hai chữ tuyệt giao ra để dọa cậu. Tớ nói được làm được.

Nói xong liền ngưng lại một chút, rồi bổ sung:

- Hơn nữa, lần này nếu không có cậu nhắc nhở, tớ sẽ không chú ý như vậy, còn tìm người để xác nhận, cho nên theo lý mà nói, trong số tiền mà tớ kiếm được cũng có một phần của cậu.

Tống Bội cũng không dám nhận.

Ngay từ đầu cô chỉ muốn báo ân, nhưng ai mà ngờ, bản thân cô quá nhỏ bé, hơn nữa với bộ óc của Tôn Tư Phàm, sự lo lắng của cô đều là dư thừa.

- Tóm lại, là bạn của Tôn Tư Phàm tớ, vĩnh viễn không cần phiền não chuyện nong, cậu chỉ cần phụ trách đi theo tớ ăn sung mặc sướиɠ!

Dứt lời, Tôn Tư Phàm đột nhiên đi tới cửa, duỗi tay mở cửa ra.

Tống Bội xoay người nhìn, liền thấy trong hành lang đã có rất nhiều người, cửa vừa mở, đã lập tức cung kính gọi Tôn Tư Phàm một tiếng:

- Tiểu thư.

Tôn Tư Phàm gật gật đầu, tay nhỏ vung lên:

- Mang đồ vào đi.

Đám người lập tức khom lưng ôm đồ, lần lượt đi vào nhà Tống Bội, đặt đồ xuống, liền đi ra ngoài dọn đồ khác.

Tôn Tư Phàm:

- Những thứ này là chuẩn bị cho cậu, có rau dưa củ quả, hải sản, đồ ăn vặt, cần thứ gì là có cái đó, cậu cứ dùng trước, ăn hết, tớ lại cho người mang qua.

- Nếu biết cậu mua phòng thô, thì tớ đã mua cho cậu một ít nguyên vật liệu trang hoàng trong nhà, nhưng không sao, cậu qua nhà bên cạnh ở với tớ là được, nơi này có thể dùng để làm nhà kho.

Tống Bội còn chưa có cơ hội mở miệng, đã bị Tôn Tư Phàm kéo vào nhà bên cạnh.

Chỉ trong bảy tiếng ngắn ngủn, căn phòng thô ban đầu đã hoàn toàn lột xác, được trang trí bằng màu hồng theo kiểu công chúa, với đủ các loại nội thất cứng mềm, thậm chí trên bàn còn bày đầy nho và anh đào đã được rửa sạch.

Tống Bội ngạc nhiên nhìn, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của việc có tiền có thể tạo nên sự khác biệt.

Đây là niềm vui khi có bạn thân giàu có sao?

Tống Bội đã cảm nhận được!

Nói đến đây, Tống Bội nhìn thẻ ngân hàng trong tay, không làm ra vẻ từ chối nữa.

Nhưng nghĩ đến 100 vạn này sắp biến thành một đống giấy vụn, khiến trong lòng cô đau nhói.

Đặc biệt khi nhớ lại tuần đầu tiên sau khi cô trọng sinh, phải vắt óc cố gắng kiếm tiền, hao hết tâm tư làm ra tiền, kết quả ngoại trừ khoản tiền 140 vạn của Nhậm Quân Minh, còn lại cô chỉ kiếm được 40 vạn mà thôi, lại nhìn người ta xem, chỉ trong hai tuần ngắn ngủn đã kiếm được 2000 vạn một cách nhẹ nhàng! Người so với người thật sự sẽ khiến người ta tức chết mà!

Tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn là...

Tống Bội lại nghĩ miên man, tưởng tượng ra phản ứng của Tôn Tư Phàm sau khi phát hiện tiền đã biến thành phế giấy vụn, trong lòng mặc niệm một câu: A di đà phật! Thiện tai thiện tai!

- Ban đầu tớ định chờ đến cuối năm, khu nhà phía nam bắt đầu mở cửa giao dịch, đến lúc ấy ba người chúng ta có thể chuyển tới đó, tiếp tục ở cùng nhau, ai biết được, đột nhiên cậu lại lặng lẽ mua nhà, bất quá nơi này cũng ổn, tuy nhà hơi nhỏ, nhưng có ba phòng, một cho tớ, một cho cậu,một cho Vương Xán, cũng vừa vặn!

Tôn Tư Phàm thả người nằm xuống sô pha màu hồng nhạt, thoải mái thở phào một hơi.

Tống Bội cười cười:

- Tớ ở nhà bên cạnh cũng được, dù sao cũng là ở cùng nhau.

Nghe thấy Tống Bội nối như vậy, Tôn Tư Phàm đứng bật dậy, tức giận nói:

- Ở phòng thô kia của cậu? Có gì mà ở!

Tống Bội vẫn cười như cũ:

- Cái gọi là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, tuy chỉ là phòng thô, nhưng rất an toàn.

Tống Bội lớn lên trong một gia đình nghèo khó, trước đây cô không mua nổi nhà ở, trong mạt thế lang bạt khắp nơi, không nhà cửa, cuối cùng mất cả mạng, cho nên cô rất quý trọng căn nhà khó khăn lắm mới có được này của mình!

Điểm này, một đại tiểu thư không phải lo cơm ăn áo mặc như Tôn Tư Phàm, vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Nhưng cũng may, Tôn Tư Phàm tam quan đoan chính, chỉ là hận sắt không thành thép, duỗi tay điểm điểm cái trán Tống Bội, nói:

- Cậu không biết hưởng thụ gì cả, thật tội nghiệp.

Tống Bội còn chưa kịp nói chuyện, Tôn Tư Phàm đã giơ tay còn lại lên, đổi thành hai tay nhéo má Tống Bội:

- Nhưng ai bảo tớ thích cậu nhiều như vậy!! Đồ yêu tinh nhỏ phiền phức, sớm muộn gì tớ cũng sẽ có được cậu.

Tống Bội: “……”

Không nói nên lời.

Vui đùa ầm ĩ xong, Tống Bội liền hỏi:

- Cậu không ở biệt thự lớn, mà chạy tới đây mua nhà làm gì?

Tôn Tư Phàm lại lần nữa nằm liệt trên sô pha, thở dài một hơi:

- Ở nhà quá nhàm chán, cho nên tới đây chơi với cậu.

Nói, lại chợt nhận ra điều gì đó:

- Nhìn bộ dáng này của cậu, hình như là không chào đón tớ lắm, sao nào? Có chó con mới?

“Gâu ~”

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng chó sủa.

Tôn Tư Phàm có chút sửng sốt, thiếu chút nữa cô ấy đã cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Giây tiếp theo, Tôn Tư Phàm đã nhìn thấy một con chó Samoyed trắng như tuyết chạy vào nhà, liền nhịn không được mà hô lên,

- Mẹ kiếp! Có thật luôn!

Tiểu Lang vừa vào cửa, đã chạy về phía Tống Bội, rầm rì cầu vuốt ve ~~~

Tống Bội vừa đặt tay lên đầu nó, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, bàn tay cô chợt cứng đờ, trong lòng xuất hiện một loại dự cảm không tốt...