Chương 17

Bảy giờ tối rất nhiều quán ăn vặt bên đường mở quán, Tống Đại vẫn như cũ, một hơi đặt 200 chén kem đá.

Bánh rán trái cây, gân nướng, mì lạnh nướng, cổ vịt, chân gà chua cay, cùng với các loại đồ ăn vặt mỗi loại 200 phần.

Làm những thứ này cần thời gian, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa ở ngay tại trong tiệm kem đá gọi một phần kem đá, vừa ăn vừa chờ.

“lấy vị hoa hồng, đá nhiều chút, thêm dừa, sơn tra vỡ, đậu phộng, vừng, không thêm rượu nếp than và đậu đỏ.” Sở Cảnh Hòa đứng ở trước sạp gọi món.

Kinh doanh tiệm kem này là một bà lão, thấy Sở Cảnh Hòa nói xong, bà nhìn Tống Đại cách đó không xa, hỏi: "Chỉ có của cậu sao?”

Ngữ khí của Sở Cảnh Hòa hòa hoãn dịu dàng: "Đây là gọi cho cô ấy.”

Bà cụ che miệng cười: "Thì ra là thế, cậu đối xử với bạn gái thật tốt, khẩu vị cũng biết rõ như vậy.”

“Bà ơi, anh ất không phải bạn trai cháu, là chồng cháu.” Tống Đại ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, chống cằm trêu chọc nói.

Bà lão cười đến không ngậm miệng lại được: "Tình cảm đôi vợ chồng nhỏ các cháu thật tốt.”

Sở Cảnh Hòa hạ mi mím môi, có hơi ngượng ngùng.



Chờ bọn họ đặt mua gà rán, kem đá, cổ vịt các loại đều được làm xong, đã đến chín giờ tối, hai người lại đi hơn mười nhà hàng Trung Quốc, đặt trước đồ ăn Trung Quốc.

Tôm hùm cay, cá tuyết chiên thơm, sườn trà thơm, mực tươi xào hành lá, tôm khô, gà tiêu tươi, thịt thỏ cay...... Tất cả đặt trước mười phần, ngày hôm sau đưa đến kho hàng.

Ngày 22 tháng 3, một ngày trước ngày tận thế.

Quần áo dược phẩm lúc trước Tống Đại đặt mua, hay ca nô trên mạng đều lục tục có hàng, đặt đồ ăn Trung Quốc ở nhà hàng Trung Quốc cũng đưa đến kho hàng.

Cô và Sở Cảnh Hòa sáng sớm đã không ngừng thu hàng, vận chuyển, thu vào không gian.

Thực phẩm, đồ dùng, dược phẩm, quần áo, bọn họ cơ bản đều trữ không nhiều lắm, hiện tại chỉ còn lại có một chuyện cuối cùng.

Dự trữ xăng.

Hai người cùng đi vào thang máy, thấy trong thang máy một nam một nữ rúc vào nhau, nam có hiuw đẹp trai, nữ dung mạo thanh tú, tựa như vừa rồi còn đang ôn tồn.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa nhìn nhau cười, cúi đầu làm bộ gì cũng không nhìn thấy.

Sau ngày tận thế không chỉ thức ăn quý giá, loại xăng dầu diesel có thể phát điện này càng quý giá hơn.



Nhưng kiểm soát trạm xăng dầu trong thời kỳ hòa bình vô cùng nghiêm ngặt, trực tiếp xách bình xăng đến trạm xăng dầu cơ bản là chuyện không thể.

Lúc này, xe tải lớn của Sở Cảnh Hòa lúc trước vì vận chuyển hàng mà mua trở nên có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Loại xe tải này có kích thước lớn, dung tích bình xăng 260 lít, gấp 2-3 lần dung tích bình xăng của xe con thông thường.

Trong nhà Sở Cảnh Hòa còn có máy bơm dầu chạy bằng điện, sau khi đổ đầy dầu, có thể trực tiếp rút 260 lít dầu diesel từ trong bình xăng ra, bỏ vào trong không gian.

Hoạt động như vậy lặp đi lặp lại vài lần ở các trạm xăng khác nhau, họ đã có 2600 lít dầu diesel.

Đáng tiếc xăng của xe con không thể dùng bơm xăng chạy bằng điện rút ra, chỉ có thể tận lực đổ đầy xe của cô và Sở Cảnh Hòa.

Tất cả vật tư đều chuẩn bị sẵn sàng, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa đi tới siêu thị một lần cuối cùng.

Đây là một siêu thị tổng hợp siêu lớn, mặc dù bọn họ dự trữ thức ăn đã đủ nhiều, nhưng căn cứ vào nguyên tắc có thể tích trữ nhiều chút là nhiều chút, vẫn mua thức ăn đầy một chiếc xe đẩy nhỏ, cùng với hai chiếc xe đạp.

Trong lúc vô tình đi dạo đến khu đồ dùng thú cưng, nhìn thấy cát mèo đặt trên kệ hàng, Tống Đại mới nhớ tới, sau khi mưa to tận thế bắt đầu, cống thoát nước đổ ngược, bồn cầu cơ bản không thể dùng, cát mèo có thể giải quyết vấn đề này rất tốt, cô vội vàng cầm 200 túi cát mèo, bởi vì giảm nghi vấn cô còn thuận tay mang theo hai túi thức ăn cho mèo gom góp.

Cuối cùng lúc tính tiền, Tống Đại trong lúc vô tình thoáng nhìn bαo ©αo sυ đặt bên cạnh nhân viên thu ngân.