Chương 23

Tống Đại nhìn thời gian vẻn vẹn một ngày, nước đọng cũng đã sắp ngập đến ngực một người trưởng thành, tâm tình trầm trọng.

Cô đặt đũa xuống, chuẩn bị xuống lầu xem.

Thiên Mỹ Cẩm Thành địa thế cao, mực nước hẳn sẽ không quá cao.

Sở Cảnh Hòa đi theo cô.

Mới vừa đi tới lầu một, đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Gara ngầm đã bị ngập, xe của tôi còn ngâm ở bên trong, các người có bồi thường không?"

"Chỉ ga ra ngập còn chưa tính, anh nhìn lầu một chúng ta, nước đã tràn vào, gia cụ gỗ của tôi đều là thượng hạng, ngâm nước rồi thì sau này còn có thể dùng sao?"

Thì ra là chủ sở hữu và quản lý nổi lên mâu thuẫn.

Tống Đại đứng ở cửa đơn nguyên*, trên mặt đất cửa đơn nguyên có bốn bậc thang, nhưng hiện tại mực nước đã ngang hàng với cửa đơn nguyên, hơn nữa đã bắt đầu tràn lên mu bàn chân của cô, xem ra cho dù địa thế Thiên Mỹ Cẩm Thành cao, tình thế cũng chưa tốt đến đâu. (*Cấu trúc nhà chung cư, mọi người có thể tra để hiểu rõ hơn)

Đột nhiên trước mắt Tống Đại một tia sáng chợt lóe, lập tức một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ tung bên tai cô, thanh âm rất lớn trong nháy mắt chấn động chủ nhà còn đang ồn ào, có người phát ra tiếng thét chói tai.

Là tia chớp, tia chớp chói mắt chói lọi trong đêm tối giống như cắt rách bầu trời thành một đạo vết rách, tất cả mọi người ở đây lập tức cảm nhận được tiếng động dày đặc.

Mọi người chậm rãi chuyển đến bên cửa đơn nguyên, nhìn về phía trên mặt nước từng vòng từng vòng gợn sóng bị nước mưa đập vỡ, bọt nước mãnh liệt đập vào trên người, thậm chí có thể cảm nhận được đau đớn rõ ràng.

Chủ sở hữu vừa rồi còn đang cãi nhau với quản lý, ngây ngốc nhìn bầu trời, hỏi: "Mưa này có phải lớn hơn vừa rồi không?"



Đúng vậy, trong vòng một ngày ngắn ngủi, mưa lớn của thành phố H thăng cấp thành mưa lớn, tiếng mưa rơi lộp bộp trở nên càng thêm kịch liệt.

Mọi người trong lòng không yên về tới nhà, nhất là chủ nhà lầu một bắt đầu lấy ga giường chăn đệm mùa đông ra chặn ở khe cửa, phòng ngừa nước mưa thấm vào.

Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cũng về tới lầu 28, cô rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, lại phát hiện Sở Cảnh Hòa đứng ở bên cửa sổ ban công, nhìn mưa to tầm tã mà xuống, sắc mặt ngưng trọng.

Cô chậm rãi tới gần, giữ chặt tay anh, hỏi: "Sao vậy?”

Sở Cảnh Hòa nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: "Thì ra tận thế là cảnh tượng như vậy, qua vài ngày nữa tiểu khu này sẽ biến thành một hòn đảo nhỏ cá lớn nuốt cá bé, Tiểu Đại, ba năm đó em sống như thế nào?”

“Em... đương nhiên ở bên cạnh anh, chúng ta cùng nhau sống sót ở tận thế, trước khi sống lại là như vậy, lần này cũng là như vậy, chúng ta đều sẽ bình an sống sót."

Xem như tư tâm của cô đi, cô không muốn nói cho Sở Cảnh Hòa, anh bị người ta gϊếŧ chết, bị người ta ăn thịt, chân tướng tàn khốc như thế.

Sở Cảnh Hòa chăm chú nhìn Tống Đại hồi lâu, đôi mắt tuấn tú ôn nhuận như nước, làm cho Tống Đại không dám đối diện với anh, rốt cục vẫn nói thật: "Anh...... Bị gϊếŧ, vào tận thế nhiệt độ cao, vì bảo vệ em, chết rất thảm ngay cả thi thể cũng không con, lần này em sống lại chính là vì thay đổi kết cục của anh.”

“Thì ra là như vậy à.” Thanh âm Sở Cảnh Hòa nhẹ như thở dài.

"Trách không được khi em ở trạm xe nhìn thấy anh, bộ dáng như sắp khóc, anh còn tưởng rằng em bị người bắt nạt...... Em có thể ở sống bên trong tận thế thật sự quá tốt, chỉ là một người muốn sống sót, nhất định rất gian nan đúng không."

Tống Đại âm thầm đỏ hốc mắt.

Sở Cảnh Hòa nâng mặt cô lên, dịu dàng cười cười: "Tiểu Đại, lần này chúng ta nhất định phải bình an vượt qua.”