Chương 49

Cô híp mắt nhìn anh, như cười như không: "Em thứ gì ăn ngon đều thích ăn, không giống anh, trà sữa anh không thích uống, gà rán khoai tây chiên anh cũng không thích ăn, Sở Cảnh Hòa..."

Tống Đại đột nhiên ngồi dậy, nâng mặt anh lên.

Đột nhiên kéo gần khoảng cách làm cho ánh mắt Sở Cảnh Hòa có hơi giật mình, hai tay nhẹ vịn ở bên hông của cô, giống như rất lo lắng cô trọng tâm không ổn định lắc lắc trên ghế sẽ ngã xuống

“Làm sao vậy?” Thanh âm của anh rất nhẹ, nhẹ như nỉ non.

“Quen biết anh lâu như vậy, em đột nhiên phát hiện em ngay cả anh thích ăn gì cũng không biết, anh thích ăn gì? Nói cho em biết, em muốn biết.” Tống Đại nói.

Bởi vì Tống Đại sợ dầu, cho nên cô không biết nấu cơm, bởi vì cô không biết nấu cơm, cho nên mỗi lần đều là Sở Cảnh Hòa xuống bếp, khẩu vị của cô anh rõ ràng tất cả, mỗi một bàn đầy thức ăn đều là món cô thích nhất.

Nhưng cô lại chưa bao giờ biết anh thích cái gì. Anh luôn chiều cô, tùy cô, dường như ngay cả sở thích của mình đối với đồ ăn cũng không có.

Nếu sau này có điều kiện, cô cũng muốn thử nấu cho anh một bàn thức ăn anh thích.

Cho dù không có điều kiện không nấu cơm được, cô cũng muốn ghi nhớ, ghi nhớ trong lòng, giống như anh vậy.

Sở Cảnh Hòa suy tư chốc lát, thanh âm bình thản mà nhẹ nhàng chậm rãi: "Đồ cay anh có thể ăn, khẩu vị thanh đạm anh cũng có thể ăn, rất nhiều người ghét bỏ mướp đắng rau thơm anh cũng có thể ăn... Thật ra anh không có món gì rất thích."

Khi còn bé anh kiếm sống giống như chó ở dưới tay Tôn Lan Tuệ và Sở Chính Quân, bọn họ ăn gì, anh sẽ ăn cái đó, vị giác đứa nhỏ mẫn cảm có chút rau dưa anh cực kì không thích, nhưng không ăn sẽ phải đói bụng, cảm giác đói bụng rất khó chịu.



Sau đó rời nhà trốn đi ra ngoài làm công, ăn cơm nhân viên giá rẻ, ăn ra tóc, nắp chai bia, ruồi bọ là chuyện thường xảy ra, vừa khó ăn vừa ghê tởm, nhưng buổi chiều là công việc thể lực nặng hơn, không ăn cơm sẽ không có sức lực, không kiếm được tiền, cho nên nếu anh không thích ăn cũng phải kiên trì ăn.

Dần dà, anh trở nên gì cũng có thể ăn, không có đồ yêu thích, cũng không có không thích, sống là được.

26 tuổi, anh lợi dụng thời gian nghỉ phép làm việc vặt ở công trường, đối diện công trường vừa vặn là sân thể dục của trường Tống Đại.

Anh có thể nghe rõ tiếng chuông tan học giữa giờ học khi hàn chân máy, các học sinh như ong vỡ tổ từ trong phòng học chạy ra, xếp thành hàng chỉnh tề trên sân thể dục bắt đầu tập thể dục giữa giờ.

Mỗi khi đến lúc này, anh sẽ tạm thời dừng lại công việc trong tay, nhìn đám người mặc đồng phục học sinh rậm rạp, hy vọng có thể từ bên trong đó tìm được thân ảnh Tống Đại.

Khi đó khoảng cách thẳng tắp giữa anh và Tống Đại có thể không vượt qua năm trăm mét, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng xa xôi, phảng phất hai thế giới ngắn ngủi tiếp giáp, một lát sau lại tách ra lần nữa.

Cô sẽ tự do bay lượn trên bầu trời, mà anh là chúng sinh trong bụi bặm, bọn họ sẽ càng ngày càng xa.

Cho nên Sở Cảnh Hòa thường xuyên cả đêm ngủ không yên.

Mỗi một buổi tối, khi anh nhìn thấy Tống Đại nằm ở bên cạnh anh, gối lên cánh tay anh bình yên ngủ say, anh sẽ sinh ra mãnh liệt không chân thật, kích động, hoảng hốt, bất an, giống như nằm mơ, cho nên anh không dám ngủ, bởi vì sợ tỉnh lại.

Đối với Tống Đại sống lại quay về mà nói, tận thế khủng bố hiện tại, là một ngày bình thường nhất bên trong ba năm tận thế.

Nhưng đối với Sở Cảnh Hòa mà nói, đây là ngày thứ mười chín tân hôn của anh, ngày thứ mười chín trở thành chồng của Tống Đại, mỗi một ngày đều rất trân quý.