Chương 9

"Chỉ có thể ăn hai ba năm thôi sao?" Sở Cảnh Hòa cụp mắt nói nhỏ, ánh đèn trên nóc xe từ đỉnh đầu trút xuống, rơi vào trên lông mi dày của anh.

Tống Đại biết anh đang suy nghĩ hai ba năm sau đồ ăn ăn hết làm sao bây giờ, Tống Đại an ủi: "Không có việc gì chúng ta bây giờ còn có thể tiếp tục trữ lương mà.”

Mặt mày Sở Cảnh Hòa giãn ra một chút, nói: "Anh ở vùng ngoại ô còn có một nhà kho, bên trong có không ít tồn kho dùng để bổ sung hàng, em cũng có thể cất vào toàn bộ, mặt khác hiện tại anh có thể nói với nhà cung cấp hàng, bảo bọn họ nắm chặt thời gian tiếp tục phối hàng, nhất là thùng nước khoáng lớn, bảo bọn họ đưa một xe tới cũng được."

Người bình thường trữ lương thực quy mô lớn có thể sẽ khiến cho hoài nghi, nhưng Sở Cảnh Hòa vốn chính là ông chủ cửa hàng tiện lợi, trong tay có rất nhiều tài nguyên, nếu như là anh nhập hàng quy mô lớn, thì hoàn toàn sẽ không khiến người ta chú ý.

Tống Đại rất vui vẻ: "Sở Cảnh Hòa, anh chính là cô nương ốc đồng của em.”

Sở Cảnh Hòa thản nhiên cười, thanh tuấn dịu dàng.

“Đúng rồi, em liệt kê một danh sách mua sắm, anh xem những thứ đó anh có thể đặt với nhà cung cấp hàng không, thừa dịp hiện tại có thời gian đặt nhiều chút, có thể trữ bao nhiêu hay bấy nhiêu.” Tống Đại lấy ra danh sách đã sắp xếp xong trên đường sắt cao tốc.

Sở Cảnh Hòa nhìn lướt qua, nói: "Những thứ khác không thành vấn đề, chỉ là loại heo bò dê gà vịt thịt cá này cửa hàng tiện lợi không vào được hàng, ngày mai chúng ta có thể đi thị trường bán sỉ sản phẩm đông lạnh, nơi đó là thị trường bán sỉ lớn nhất toàn tỉnh, dung lượng kho có bốn mươi vạn tấn, mỗi ngày lượng giao dịch cực lớn, cho dù chúng ta ở bên trong đó trữ hàng quy mô lớn cũng sẽ không dẫn người chú ý."

Tống Đại gần như không tiếp xúc với thương nhân cung cấp, cũng không biết những con đường này, càng không biết thành phố H thế mà sẽ có thị trường bán sỉ siêu lớn cung cấp toàn tỉnh hơn nữa đưa xa ra ngoài tỉnh hơn 500 dặm.

Nhưng như vậy cũng tốt, phương diện này giao dịch đầy đủ chủng loại hết, một lần mua xong so với việc chạy đi các nơi trữ hàng thì bớt việc hơn nhiều.

Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối rồi.

“Muốn trở về nghỉ ngơi không?” Sở Cảnh Hòa hỏi.

Tống Đại lắc đầu, thời gian quý báu, cô hoàn toàn không có tâm tư ngủ: "Còn có một chuyện rất quan trọng.”

*



Thạch Minh lẻ loi ngồi trong cửa hàng, cầm danh sách chủ đầu tư lần lượt gọi điện thoại.

"Chào anh, tôi là người môi giới dưới lầu, xin hỏi gần đây anh có muốn mua nhà hoặc bán nhà không?"

“Cút!”

“Được rồi.”

Thạch Minh thở dài, chán chường mà ghé vào trên bàn, anh ta làm nghề này đã hơn một tháng, một căn phòng cũng không bán đi hay cho thuê được.

Những đồng nghiệp khác đã sớm tan tầm, nhưng quản lý yêu cầu hôm nay anh ta phải hoàn thành một đơn hàng, nếu không công việc của anh ta khó giữ được, anh mới bất đắc dĩ từng bước từng bước gọi điện thoại quấy rầy người ta.

Cốc cốc cốc!

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm thanh thúy, Thạch Minh ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quá mức nhu mị tinh xảo, dưới ánh đèn có một loại mỹ cảm không chân thật.

“Xin chào, khu này có nhà cho thuê không?” Đối phương cười nhạt.

Thạch Minh sửng sốt, lập tức ý thức được việc làm ăn đã tới, lập tức kích động đứng lên: "Có, ngài có nhu cầu gì không? Tôi đối với Thiên Mỹ Cẩm Thành cực kì hiểu rõ, chạy bàn rất nhiều lần.”

“Tiểu khu này có bao nhiêu tầng?”

"Tầng 32."

Tống Đại gật đầu, nói: "Tôi muốn thuê một căn nhà ở từ tầng 23 - 29, hơn nữa tốt nhất là chủ nhà không ở thành phố H.”