Chương 8.2: Không phải chỉ là người làm công đáng thương mắng nhà tư bản lòng dạ đen tối mấy câu thôi sao

Editor: Dĩm

Dĩ nhiên chỉ là anh Hổ thuận miệng nói ra, hắn cũng không cảm thấy Hoa Tư Đồ thật sự dám chạy đi mật báo: "Cô có muốn thử thuốc trước không? Tôi có thể đảm bảo dược liệu khá mạnh, cho dù cái tên Lăng Vân Mộ bị liệt dương, nhưng sau khi uống thuốc này vào, dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng có thể cứng lên, nếu hắn không cứng nổi, thì tôi sẽ đền cho cô gấp mười!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Dung Miểu Miểu lập tức đỏ lên: "Anh im miệng, đừng nói nữa!"

Anh Hổ dùng ánh mắt da^ʍ tà quét nhìn Dung Miểu Miểu từ trên xuống dưới: "Ngay cả một người phụ nữ xinh đẹp như cô mà cũng phải bỏ thuốc hắn ta thì mới có thể thành công, thì cái tên đó có được không vậy? Nếu là tôi, không cần cô bỏ thuốc, trong một đêm tôi có thể cᏂị©Ꮒ cô mấy lần."

Dung Miểu Miểu vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta trở tay vung ra một cái tát: "Im miệng! Biết tôn trọng cho bà! Nếu không bà đây sẽ thiến mày!"

Anh Hổ lập tức bị Dung Miểu Miểu tát lăn xuống đất, ngã ghế sô pha, hiển nhiên hắn không ngờ Dung Miểu Miểu lại mạnh như vậy, Hoa Tư Đồ cũng không ngờ, khi cậu đang quét sàn phía sau ghế sô pha, cậu lập tức bị ghế sô pha đập vào chân.

"Đồ đĩ!" Anh Hổ mắng cô ta và bò dậy, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Dung Miểu Miểu, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hoảng sợ, Dung Miểu Miểu là người có dị năng không thua kém Lăng Vân Mộ, hắn chỉ có thể hùng hổ nói: "Đệt! Qua cầu rút ván! Ông đây đại nhân đại lượng không so đo với cô, cô hãy bỏ thuốc vào trong trà, lừa hắn uống, sau một phút là có thể thấy được hiệu quả.".

Sau khi nói xong hắn cũng không dám ở lâu, hắn hùng hổ chạy ra ngoài.

Dung Miểu Miểu vươn tay đỡ ghế sô pha lên, sau đó cô ta ngượng ngùng nhìn Hoa Tư Đồ: "Anh không sao chứ?"

Hoa Tư Đồ vội vàng lắc đầu: "Không sao, lát nữa sẽ ổn thôi."

"Cổ chân của anh đã bị đập đỏ rồi, tôi xoa giúp anh nhé." Cô gái áy náy cắn môi, ngồi xổm xuống xoa cổ chân giúp Hoa Tư Đồ, bàn tay của cô ta mơn mởn mềm mại, khiến trái tim thẳng nam đã yên lặng từ lâu của Hoa Tư Đồ lập tức tỉnh lại.

Hoa Tư Đồ ngồi dưới đất, ngẩng đầu đánh giá Dung Miểu Miểu ở trước mặt, thiếu nữ này không hổ là hoa khôi của trường đại học B, gương mặt giống như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp, mặt mũi tinh xảo giống như những con búp bê gỗ hình người có giá cả không hề rẻ, còn lộ ra dáng vẻ đơn thuần vô tội, cô ta mặc một chiếc váy lụa trắng như tuyết, đây nhất định chính là nữ thần trong mộng của mỗi thẳng nam.

Cậu lập tức động lòng, Dung Miểu Miểu xinh đẹp, cô ta lại có dị năng rất mạnh, dường như chuyện tìm một nữ kim chủ cũng không tệ? Vì vậy cậu không nhịn được mà bắt đầu dò xét ở bên bờ nguy hiểm: "Cô xinh đẹp như vậy, nhưng sao cô còn phải bỏ thuốc? Lăng Vân Mộ thật sự không được à?"

Dung Miểu Miểu hơi tức giận, cô ta trợn mắt nhìn Hoa Tư Đồ, cô ta bóp mạnh lên cổ chân của Hoa Tư Đồ: "Anh đừng nói lung tung, không phải là Lăng Vân Mộ không được, chỉ là anh ấy. . . Không thích tôi."

Cổ chân của Hoa Tư Đồ bị Dung Miểu Miểu bóp đến mức đau xót, nhưng bởi vì Dung Miểu Miểu trợn mắt nhìn cậu bằng đôi mắt to tròn trong veo giống như con nai nhỏ, ánh mắt này quả thực không hề có lực sát thương, cậu không chỉ không bị uy hϊếp, mà cậu còn cảm thấy rung động: " Đúng là không có mắt nhìn, tôi đơn phương tuyên bố anh ta là một thẳng nam nhục nhã! Đuổi anh ta ra khỏi nhóm thẳng nam!"

. . .

Dung Miểu Miểu bị Hoa Tư Đồ chọc cười: "Không phải anh ấy là ông chủ của anh sao? Anh nói anh ấy như vậy, anh không sợ bị anh ấy trừ lương à?"

Nhìn thấy nụ cười vô cùng rung động lòng người của cô gái, trái tim của Hoa Tư Đồ lại trở nên ngứa ngáy: "Không phải chỉ là người làm công đáng thương mắng nhà tư bản lòng dạ đen tối mấy câu thôi sao. . . Tôi chỉ đau lòng cho cô chủ xinh đẹp, cô xinh đẹp như vậy, mà anh ta lại không có mắt nhìn."

Mặc dù những lời của Hoa Tư Đồ gần giống những lời của anh Hổ, nhưng Dung Miểu Miểu không hề tức giận, có lẽ là bởi vì cô ta thấy Hoa Tư Đồ rất đẹp trai.

Hai người cười nói với nhau mấy câu, nhưng đồng thời bọn họ đều cảm thấy trong phòng hơi nóng, Dung Miểu Miểu nhíu mày: "Tại sao dường như hơi nóng?"

Hoa Tư Đồ lau mồ hôi trên trán: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, máy điều hòa bị hư rồi sao?

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một người phá cửa bước vào, hai người ngẩng đầu nhìn lên, lại là anh Hổ đã rời đi nhưng lại trở về.

Anh Hổ dùng ánh mắt da^ʍ tà để nhìn hai người ở trong phòng, dĩ nhiên chủ yếu là Dung Miểu Miểu, hắn liếʍ khóe miệng mỉm cười dâʍ đãиɠ: "Không ngờ đây là cách buôn bán mua một tặng một, sướиɠ chết ông đây rồi!"