Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mạt Thế Tôi Dựa Vào Bạn Trai Để Làm Giàu

Chương 25: 25: Về Nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Kình ngoan ngoãn ngồi trong phòng trực đợi.

Một lúc sau, có một cảnh sát khác đẩy cửa tiến vào phòng trực "Lão Nghiêm, nghe nói anh nhặt được một đứa trẻ?"

Viên cảnh sát được gọi lão Nghiêm nói "Đúng vậy, ở đây này."

Sau đó viên cảnh sát thấp giọng kêu, "Trời, một đứa trẻ đẹp như vậy?"

Hứa Kình nhìn hắn chằm chằm, viên cảnh sát sờ sờ mũi ngượng ngùng không nói nữa.

Lão Nghiêm gác lại công việc đang bận sang một bên nói với viên cảnh sát mới đến, "Ta sẽ đưa đứa trẻ về nhà, ngươi ở đây trực giúp ta một lát được không?"

"Được, đi nhanh đi."

Lão Nghiêm xoay người đi ra ngoài, từ trong góc của gian phòng trực lấy ra một chiếc xe đạp, nhấc đôi chân dài của mình lên một chân đặt lên còn chân kia giẫm lên mặt đất, ra hiệu cho Hứa Kình mau đem theo đồ leo lên xe.

Hứa Kình ngẩng đầu nhìn Tề Vân Chi bên cạnh, lắc đầu nói với Lão Nghiêm: "Chú, cháu sợ."

"Sợ cái gì?" Lão Nghiêm đi xuống vươn tay ôm hắn, Hứa Kình cúi người muốn tránh đi nhưng không được, trực tiếp bị vác lên xà ngang trước xe, "Ngồi cho vững, ta sẽ không làm người té."

Hứa Kình vội vàng nhìn Tề Vân Chi, thấy hắn định vươn tay đoạt lại thì Hứa Kình khẽ lắc đầu ra hiệu hắn đừng làm.

Lão Nghiêm không hề biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng lên xe đạp đi.

Hứa Kình lo lắng không biết Tề Vân Chi có theo kịp hay không, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn chạy ở sát bên cạnh nửa bước cũng không bị bỏ lại.

Lão Nghiêm đạp xe hơn mười phút, chở Hứa Kình đến đồn cảnh sát, dừng xe đạp rồi dẫn Hứa Kình đi vào.

Trong sảnh của đồn cảnh sát có rất nhiều người qua lại, khi thấy Lão Nghiêm đi vào một viên cảnh sát đang cầm cốc trà hỏi: "Lão Nghiêm? Ngươi không phải đang trực ở ga tàu sao? Như thế nào lại quay trở về đồn rồi?"

"Ta nhặt được một đứa trẻ, hắn nói rằng nhà của mình ở số 6, ngõ 25, đường Hoàng Phụ, nên ta mang hắn về đây lát nữa các ngươi đi tuần ở nơi đó liền đưa hắn về nhà luôn."

Một viên cảnh sát lớn tuổi nghe vậy liền từ trong văn phòng ngó đầu ra nhìn Hứa Kình nói, "Số 6, ngõ 25, đường Hoàng Phụ đó không phải là nhà của Hứa Cao Cách sao? Trong nhà hắn có hai đứa trẻ, nhưng không phải là đứa trẻ này?"

Lão Nghiêm nghe thấy hắn nói số nhà cụ thể cũng không hỏi nhiều, lúc này mới kịp phản ứng mà hỏi Hứa Kình, "Nhà cháu thật sự ở số 6, ngõ 25 đường Hoàng Phụ?"

Hứa Kình gật đầu, từ trong túi rút ra thẻ căn cước công dân đưa cho hắn, "Thẻ chứng minh thân phận của cháu."

Lão Nghiêm cầm lấy nghiêm túc nhìn, sau đó lại mang đi kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa, rồi gật đầu nói với viên cảnh sát lớn tuổi: "Không sai, trên thẻ căn cước của hắn ghi là ở nơi đó."

"Chuyện này lạ thật" Vị cảnh sát lớn tuổi cầm lấy căn cước của Hứa Kình, nhìn thông tin xong lại nhìn hắn "Ta không nghe nói trong nhà hắn có ba đứa trẻ a, cha cháu tên gọi là gì?"

"Hứa Cao Cách."

"Mẹ cháu tên gì?"

"Lâm Mậu Hoa."

Người cảnh sát lớn tuổi cuối cùng cũng có một chút ấn tượng, "Này, cháu có phải hay không là đứa con trai lớn của bọn họ?"

Hứa Kình gật đầu.

Nhớ lại một chút manh mối trong quá khứ liền nhớ tới chuyện này, bọn họ còn bị cả khu phố ở đó cười nhạo thật lâu, Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa là một cặp sinh viên đại học kiêm nhà nghiên cứu khoa học, vậy mà sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch.

Hai người cũng dẫn con trai đi khám nhưng lại không có kết quả gì, đến năm hắn sáu tuổi thì không ai nhìn thấy nữa, nghe nói là được ông nội đem cho người khác nuôi dưỡng.

"

Cảnh sát lớn tuổi này không ngờ, có một ngày con trai ngốc nghếch của Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa lại quay trở về.

Hiện tại hắn không ngốc chút nào nhưng mà nhìn dáng vẻ rất đáng thương, một đứa trẻ mười một mười hai tuổi chỉ cao hơn một mét hai, dáng người thì vừa gầy vừa nhỏ trái ngược hẳn với mọi người trong nhà Hứa Cao Cách ai cũng đều cao lớn.

Lão Nghiêm nói:" Nếu là chính xác, chút nữa ngươi đi tuần tra rồi đưa hắn trở về nhà đi? "

" Được rồi, đây là chuyện phải làm mà, đứa nhỏ nhà họ Hứa qua đây ngồi một lát chút nữa chúng ta sẽ đưa cháu về.

"

Lão Nghiêm xua tay," Ta trước trở lại ga xe lửa, đứa nhỏ này các ngươi để ý nhiều chút.

"

" Đi nhanh lên, có chúng ta ở đây đứa nhỏ này không thể lạc mất đâu được.

"

Hứa Kình ở đồn cảnh sát đợi không bao lâu, viên cảnh sát lớn tuổi đặt cốc trà xuống đội mũ lên, nói với Hứa Kình" Con trai nhà họ Hứa, đi thôi chú đưa cháu về nhà.

"

Viên cảnh sát lớn tuổi cũng đi một chiếc xe đạp giống với lão Nghiêm, đèo Hứa Kình băng qua đám đông, băng qua nhiều con đường khác nhau.

Hứa Kình lo lắng nhìn về phía Tề Vân Chi, hắn chạy rất nhanh mà vẫn không thấy mệt mỏi gì.

Đi gần nửa giờ, viên cảnh sát lớn tuổi đi vào một khu dân cư, phanh xe chậm rãi dừng lại trước một sân nhỏ.

Hứa Kình nắm lấy tay lái, nhảy xuống xe nhìn cánh cửa lớn bằng gỗ tối màu trước mặt.

Trên cửa có ghi biển số nhà: Số 6 ngõ 25 đường Hoàng Phụ.

Đây là nhà của bố mẹ hắn trong kiếp này.

Viên cảnh sát thấy đứa trẻ trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, có chút kinh ngạc nhưng không chần chừ mà vươn tay gõ cửa.

Một lúc sau, có tiếng của một người phụ nữ trung niên đáp lại:" Đến đây, ai vậy? "

" Tôi là cảnh sát, tôi mang con trai của nhà các người trở về.

"

Người phụ nữ trung niên sửng sốt vội vàng chạy ra mở cửa, nhìn thấy vị cảnh sát lớn tuổi ở ngoài cửa, rồi lại nhìn Hứa Kình bên cạnh kinh ngạc nói:" Đồng chí cảnh sát, ngài có phải hay không lầm nhà? Đứa nhỏ này không phải đứa trẻ nhà chúng tôi.

"

Cảnh sát lớn tuổi nói:" Không có lầm nhà, hắn tên Hứa Thịnh Hòa là con trai lớn của Hứa Cao Cách cùng Lâm Mậu Hoa, trên căn cước của hắn có ghi.

"

" Hả? "Người phụ nữ trung niên nhìn Hứa Kình, sau đó lại nhìn về phía viên cảnh sát ngập ngừng nói:" Này ta cũng không biết, ta là dì giúp việc được nhà này mời đến.

Nếu không thì mọi người chờ một chút, lão tiên sinh của nhà chúng tôi sẽ trở lại ngay? "

" Hắn trở về nhà mình, mà còn chờ gì nữa? "Người cảnh sát lớn tuổi ngắt lời cô, tức giận nói:" Trước để hắn vào nhà đi, đứa nhỏ này đã đi một quãng đường rất xa đến đây, hiện tại vừa đói vừa mệt nên để hắn ăn cái gì trước đi, sau đó lại tắm rửa rồi đi ngủ đến lúc đó thì người nhà này cũng đã trở về rồi, nếu có việc gì thì cứ để nhà bọn họ tự giải quyết.

"

Người phụ nữ trung niên cười ngượng, mở cửa ra để Hứa Kình đi vào nhà.

Người cảnh sát lớn tuổi cảnh cáo:" Chúng tôi đã đưa đứa trẻ đến nhà, hai ngày nữa chúng tôi sẽ lại đến nhìn xem.

Cô nói với gia đình này rằng nếu vứt bỏ con cái thì sẽ phải ngồi tù, cho dù có đánh đập cũng là bạo hành gia đình cũng là phạm pháp.

"

Hứa Kình nghiêm túc cúi đầu chào tạm biệt, vị cảnh cảnh sát lớn tuổi sờ đầu hắn," Đứa trẻ ngoan, mau vào nhà đi nếu có chuyện gì thì đến đồn cảnh sát nói cho chúng ta biết.

"

Người phụ nữ trung niên dẫn Hứa Kình vào trong phòng khách, nhìn thấy quần áo cũ nát cùng với đôi giày thủng lỗ dưới chân của hắn, dừng một chút lại mang hắn đến vào trong nhà hỏi:" Cháu có đói không? "

Hứa Kình gật đầu," Đói.

"

" Ngồi đây chờ một lát, đừng đi đâu ta làm cho cháu một tô mì.

"Người phụ nữ trung niên xoay người trở lại phòng bếp.

Hứa Kình vội vàng nhỏ giọng nói với Tề Vân Chi đang ngồi bên cạnh:" Anh Tề, trong túi vẫn còn bánh bao, anh nhanh ăn đi.

"

Bọn họ mua mười cái bánh bao lớn, hiện tại còn bốn cái vừa đúng lúc có thể lấp bụng.

Tề Vân Chi đưa một cái bánh bao đến bên môi Hứa Kình, hắn lắc đầu," Anh mau ăn đi, lát nữa bọn họ sẽ đem đồ ăn cho em.

"

Tề Vân Chi lúc này không chần chờ nữa, ngồi một bên chậm rãi ăn bánh bao.

Người phụ nữ trung niên rất nhanh, chỉ một lúc đã quay trở lại với bát mì trên tay.

Đặt trước mặt hắn là tô mì với nước súp gà trong veo, cùng một quả trứng kèm thêm một ít rau xanh được đặt ở bên trên.

Hứa Kình nhận lấy bát mì, cảm ơn người phụ nữ trung niên:" Cảm ơn cô.

"

" Không cần khách khí, cháu mau ăn đi.

"Người phụ nữ trung niên đẩy tô mì ở trước mặt hắn nói," Ta họ Lâm, cháu có thể gọi ta là dì Lâm.

"

Dì Lâm nhìn Hứa Kình ăn một lúc, liền quay vào bếp làm việc.

Hứa Kình quay sang nhìn kỹ một hồi thấy cô đang bận làm việc, liền bưng bát mì lên kẹp miếng trứng đút cho Tề Vân," Anh Tề, mau nếm thử đi.

"

Nhìn ánh mắt mong đợi của hắn, Tề Vân Chi mở miệng cắn nhẹ một miếng nhỏ.

" Một miếng nữa.

"

Tề Vân Chi cắn thêm một miếng nữa, rồi đẩy sang cho Hứa Kình ra hiệu hắn không ăn nữa.

Hứa Kình vừa gắp mì ăn vừa nghĩ tay nghề của dì Lâm rất tốt, sợi mì săn chắc nước dùng trong veo, trứng chiên bên trong lòng đỏ thì vừa chín ăn kèm với rau xanh rất ngon.

Chưa đến năm phút, Hứa Kình đã ăn được nửa bát mì uống thêm một ít nước súp, vừa ăn đồ nóng nên cả người liền toát mồ hôi nên cảm thấy rất thoải mái.

Nhìn nửa tô mì còn lại, Tề Vân Chi xác định Hứa Kình không ăn nổi nữa liền nhận lấy, chỉ quơ vài đũa thì đã ăn xong.

Mặc dù dì Lâm cảm thấy hắn đáng thương, nhưng cô cũng không thể làm thêm món gì khác ngoài một mì cho hắn ăn.

Hứa Kình ngồi trong phòng khách đợi.

Nhìn từ bên ngoài, thì nhà họ Hứa cao hơn ba tầng, mỗi tầng khoảng 120 mét vuông, hơn ba tầng cộng lại cũng được 400 mét vuông.

Sân nhà họ Hứa rộng như vậy, lại có dì giúp việc nên nhà bọn họ không hề thiếu tiền.

Những nhà như vậy đa số đều sợ mất mặt, hắn nếu có thể giải quyết dứt khoát, thì trong mùa đông này bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Trong phòng thật ấm áp, Hứa Kình ở một bên ngẩn người, sớm đã mệt mỏi nên không biết từ lúc nào hắn đã nằm xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Cho đến khi một giọng nói đánh thức hắn," Dì Lâm, đứa nhỏ này là ai vậy? Người thân ở quê dì à? "

Hứa Kình ngẩng đầu lên, đôi mắt ngái ngủ liền nhìn thấy một ông lão đang nắm tay hai đứa trẻ bước vào.

Dì Lâm nghe thấy giọng nói từ trong bếp bước ra, lúng túng lấy tạp dề lau tay" Không phải, lão tiên sinh, hắn là--- "

Thật sự rất khó để cô tiếp tục nói trước mặt ba đứa trẻ, vì vậy cô đành phải kéo ông lão vào phòng bếp, nhỏ giọng nói:" Hắn tên là Hứa Thịnh Hòa, ngày hôm nay cảnh sát mới đưa hắn trở về và nói rằng đó là cháu trai của lão tiên sinh.

"

Lần này đến lượt ông lão lúng túng gật đầu," Này, Thịnh Hòa đều đã lớn như vậy rồi, ta đúng là lớn tuổi hoa mắt mà nhất thời không nhận ra.

Hắn không phải ở nông thôn sao? Như thế nào mà cảnh sát có thể đưa hắn đến đây? "

Dì Lâm lắc đầu," Ta cũng không biết, khi cảnh sát đưa đến đã cảnh báo chúng ta rằng vứt bỏ con cái là phải ngồi tù, đánh đập là bạo hành gia đình cũng là phạm pháp.

"

Ông lão buồn bực xấu hổ," Mấy người kia mở miệng nói cái gì vậy? Ta là đưa cháu trai của mình đi dưỡng bệnh, có liên quan gì đến bọn họ? Tháng tám, Cao Cách bọn họ còn gửi một trăm năm mươi khối cho chị họ của Mậu Hoa? Chẳng lẽ gia đình bọn họ còn bắt nạt đứa nhỏ nhà chúng ta sao? "

" Cái này ta không biết, ngài nên hỏi kỹ hơn.

"

" Này, ta phải đi hỏi một chút.

Cháu trai tội nghiệp của ta, cách nơi này xa như vậy chúng ta làm sao có thể biết hắn bị người khác bị bắt nạt cơ chứ.".
« Chương TrướcChương Tiếp »