Chương 1.1: Đây là cậu nợ A Lâm, đời này của cậu đều để cho tôi sỉ nhục cậu

Tranh chấp.

Hứa Sâm biết vị trí của bản thân ở trong lòng Chu Cảnh Minh là như thế nào, cậu thậm chí không bằng một đầu ngón tay Hứa Lâm.

Hứa Lâm là người em trai cùng mẹ khác cha của cậu, nhỏ hơn cậu năm tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu, còn đặc biệt ngoan ngoãn, chỉ cần có cái miệng nhỏ cũng có thể khiến cho người khác lên tận mây xanh cực kỳ vui sướиɠ.

Mà bản thân Hứa Sâm, tính cách hướng nội trầm mặc không thích nói chuyện, vì được thừa hưởng gen của ba nên đường nét gương mặt lạnh lùng kiên nghị, cùng với việc cậu thích tập thể thao, lúc đi ra ngoài sẽ cũng sẽ có rất ít người biết cậu và Hứa Lâm là anh em.

Chỉ có Chu Cảnh Minh là ngoại lệ.

Hứa Sâm ngậm nửa điếu thuốc lá tàn đứng ở trước cửa sổ, ở vị trí này khó có thể nhìn toàn cảnh trời đêm, đôi lông mày rậm nhăn lại, hung hăng hít một hơi.

Ngay cả mọi người cũng đều nhận ra cậu so với Hứa Lâm có khác biệt lớn đến như vậy, vậy tại sao người kia lại muốn biến cậu thành món đồ chơi ở trên giường chỉ để thay thế Hứa Lâm?

Những lời này nếu nói với khoảng thời gian trước kia quả thực không sai. Có lẽ không phải vì năm đó cậu, không bị khuôn mặt xinh đẹp kia của Chu Cảnh Minh mê hoặc, nếu không phải muốn tiến tới bước vào trái tim của người kia, lại phải cúi người lặp đi lặp lại nhiều lần, chỉ vì để lấy lòng người kia?

Hứa Sâm nhắm hai mắt lại, ngón tay trái kẹp điếu thuốc tàn gỡ từ trong miệng xuống, ấn trên bệ cửa sổ. Cánh tay phải bên người mềm mại rũ xuống, hình dáng cơ bắp cũng chẳng còn giống trước, tình cảnh vô cùng đáng thương khác hẳn với tính cách cậu của trước kia.

Nhắm hai mắt lại, Hứa Sâm phảng phất có thể nghe được ngoài tường phòng căn cứ truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết. Cậu chậm rãi móc từ túi quần ra một tờ giấy, một tay dùng lực, nhìn chằm chằm tờ giấy xin gia nhập tiêu diệt tang thi, lâm vào trầm tư thật lâu.

Giờ tan tầm, Chu Cảnh Minh làm xong nhiệm vụ mới trở lại căn cứ.

Hắn thô bạo đá văng cửa, không quan tâm đến bên trong có người ngủ không. Trên thực tế cho dù Hứa Sâm đã ngủ hắn cũng sẽ lôi Hứa Sâm dậy “làm” cậu một cách tàn nhẫn, cũng chỉ để phát tiết trong lòng .

Chu Cảnh Minh bật đèn lên, phát hiện “đồ vật” mà hắn đang nghiến răng nghiến lợi đi tìm, ung dung ngồi trên ghế sopha, nhìn qua dáng vẻ giống như đã ngồi chờ hắn ở đấy rất lâu rồi.

“Về rồi à.” Gương mặt Hứa Sâm theo thói quen tỏ ra nét tươi cười, cậu đứng dậỵ rót một cốc nước đưa về phía người thanh niên kia, nhưng bị người kia thẳng thừng hất đổ xuống mặt đất.

“Chát” một tiếng, bàn tay tiếp xúc với da thịt tạo ra tiếng đánh lớn vang dội cả căn phòng, Hứa Sâm không chút mảy may, giương mặt nghênh đón cái tát này.

“Lá gan cậu lớn rồi, đúng không?” Đôi mắt Chu Cảnh Minh hẹp dài sáng ngời, gương mặt vốn trắng mịn nay vì tức giận đã nóng rực, cả người đầy phẫn nộ, dường như còn có thể nuốt được người nam nhân cao lớn phía trước.

Hứa Sâm đau khổ phát hiện, cho dù đối mặt với cơn thịnh nộ của Chu Cảnh Minh, cậu cũng cảm thấy người thanh niên này thật đáng chết, tức giận thôi sao cũng có thể xinh đẹp như này, đáng chết khi hấp dẫn người khác tới như vậy.

“Cậu biết rồi à?” Hứa Sâm không thèm nhìn tới mảnh vỡ văng đầy dưới đất, nhìn xuống bị mu bàn tay của Chu Cảnh Minh trở nên đỏ, ngữ khí bình tĩnh nói.

Chu Cảnh Minh ghét nhất chính là dáng vẻ không quan tâm tới mọi chuyện này của cậu, hắn xông lên phía trước túm lấy cổ áo Hứa Sâm, giận dữ hét lên: “Cậu là muốn tìm cái chết sao?! Dám gạt tôi là báo danh trong binh đoàn!”

Chu Cảnh Minh xoay người ngồi lên sopha, kéo người nam nhân ngồi lên đùi, hận không thể bóp chết người nam nhân không biết lượng sức mình này: “Vứt Đi Chi Đô” là nơi như nào, chỗ đó đầy *tang thi tôi không nói, cậu còn muốn tìm tới *tang thi lĩnh chủ, cậu——”

(Tang thi lĩnh chủ: bậc cấp cao nhất của tang thi.)

Hắn ác ý kéo khóa quần Hứa Sâm, bàn tay bắt lấy côn ŧᏂịŧ mềm mại bên trong, trào phúng nói: “Mỗi ngày chỗ này của cậu đều bị nam nhân làm, thế mà cũng dám tiếp nhiệm vụ?”

Hứa Sâm không nhịn được rên lên tiếng, tay trái bắt lấy bàn tay hung hăng của Chu Cảnh Minh, ngữ khí nhọc nhằn cầu xin: “Cảnh Minh, cậu hãy cho tôi đi, cậu cũng biết, chỉ có tang thi lĩnh chủ của Vứt Đi Chi Đô mới có thứ mà tôi muốn.”

Không nghĩ tới lời vừa dứt, càng khiến Chu Cảnh Minh thêm tức giận: “Thì ra là cậu có ý này, muốn có *‘ sinh mệnh chi hạch’ để phục hồi lại cánh tay phải như cũ sao?” Hắn cúi xuống nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Hứa Sâm bên dưới thân, đôi môi mỏng xinh đẹp nhếch lên tạo thành nụ cười chứa đựng sự chế nhạo trong đó: “Tôi nói cho cậu biết, dù là tưởng cũng đừng nghĩ.”

(Sinh mệnh chi bạch: là một loại bảo vật đặc thù, có thể cải thiện hoang vu chi địa hoàn cảnh, làm nó trở thành sinh cơ bừng bừng, linh khí dư thừa địa phương, có thể đem các loại có hại nguyên tố, bài trừ bên ngoài.)

“Đây là cậu nợ A Lâm, đời này của cậu đều để cho tôi sỉ nhục cậu.”

Tia sáng cuối cùng của Hứa Sâm bị dập tắt, môi cậu run run, nhìn người thanh niên phía trên, ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng, như sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp: “Cảnh Minh, tôi biết cậu đối với tôi có rất nhiều hiểu lầm, nhưng lần này hãy cho tôi một cơ hội, về sau cậu muốn tôi làm chuyện gì cũng được, cho dù là món đồ chơi thay thế Hứa Lâm.”

Lời này của cậu vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn Chu Cảnh Minh nói: “Cảnh Minh, cầu xin cậu.”

Đây là lần đầu tiên Chu Cảnh Minh nhìn thấy người nam nhân trước mặt yếu thế, trong lòng rung lắc mạnh. Hắn mím môi lại, cuối cùng trầm mặc kiềm chế buông lỏng Hứa Sâm ra, đứng lên.